Quyển 1 - Chương 6: Lục Yến mắc bệnh nan y

Omega nhỏ trước mặt nhắm mắt lại, hàng mi đen nhánh run rẩy, nó mỏng manh như thể chỉ một giây sau sẽ đứt lìa.

Hầu kết của Lục Yến khẽ lên xuống kiềm chế lại, con ngươi màu đen lại quỷ dị nổi lên một chút màu tím.

Lận Nặc bỗng cảm thấy môi của mình mềm mại, cậu nhận ra Alpha trước mặt đang hôn cậu, cậu vốn đã thấp thỏm bất an giờ lại thêm cả cứng đờ.

Đôi tay để trên ngực đối phương bất giác siết chặt, sau một hồi giãy giụa, Lục Yến nắm lấy cổ tay cậu áp vào tường, rồi làm sâu thêm nụ hôn này.

Lận Nặc bị động bị đoạt lấy, cậu không thể thở được, chật vật muốn trốn thoát nhưng cậu lại bất lực không làm gì được.

Mãi cho đến khi Lục Yến cảm nhận được sự bất an của cậu, hắn ấn đầu cậu vào ngực hắn, sau đó tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông vang lên bên tai cậu.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn kìm nén của người đàn ông: "Em phải mau thích nghi đi, có thể tôi sẽ không chờ em được lâu đâu."

Cậu cảm thấy người đàn ông nhéo nhẹ gáy cậu, sau đó buông ra: "Ra ngoài đi."

Ra khỏi phòng tắm, chả hiểu sao Lận Nặc có cảm giác như mình sống lại sau tai nạn.

Đôi môi nóng như lửa đốt, giữa răng đều là mùi pheromone mà người đàn ông để lại, đó là hương hạt sương mát lạnh, tất cả những điều này đều cho thấy vừa rồi trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì.

Cậu chưa bao giờ cùng Alpha tiếp xúc thân mật như vậy, cho dù đã ra ngoài rồi, nhưng cậu vẫn không thể khống chế được sự hoảng loạn của mình.

Tim đập thình thịch sợ hãi, cậu mím môi lại, khóe mắt đỏ hoe trông thật vô tội đáng thương.

Không muốn để bản thân cứ mãi nhớ về chuyện này, Lận Nặc tìm một bộ đồ để thay rồi đi đến phòng dành cho khách bên cạnh để thay bộ quần áo ướt nhẹp.

Nhưng có một chuyện cậu không biết, khoảnh khắc cậu ra khỏi phòng tắm, pheromone hạt sương cướp lấy chút hương thơm còn sót lại trong không khí, cuối cùng cáu kỉnh lấp đầy pheromone của mình cả phòng tắm.

Lận Nặc tắm rửa đơn giản ở phòng bên cạnh, thay đồ xong rồi xuống nhà chuẩn bị bữa tối.

Lục Yến không để cậu chờ lâu lắm, chỉ là lúc hắn đi xuống cầu thang đã trở lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.

"Ăn cơm được rồi ạ." Lận Nặc dè dặt gọi hắn ăn cơm, người đàn ông đi tới gật đầu, "Được."

Cả bữa ăn Lục Yến ăn rất yên lặng, điều này khiến Lận Nặc vẫn còn bất an dần dần thả lỏng hơn, cho đến khi Lục Yến đứng dậy: "Tôi đến thư phòng, đừng đợi tôi."

Nhìn theo Lục Yến lên lầu, không hiểu sao Lận Nặc cứ cảm thấy lúc này người đàn ông có chút yếu ớt.

Nhưng cậu không suy nghĩ nhiều, Lận Nặc dọn dẹp phòng bếp, rồi về phòng ngủ, lấy ra hai bản thảo mà cậu đã vô thức bỏ vào vali trước khi đến đây để chuẩn bị ngày mai mang đến công ty.

Sau khi làm xong những việc này, Lận Nặc nhìn đồng hồ, nghĩ đến cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được khi Lục Yến đến thư phòng vừa rồi, bỗng thấy hơi lo lắng.

Vậy là cậu xuống lầu pha một tách cà phê, rồi đến gõ cửa thư phòng, nhưng gõ hồi lâu vẫn không có người trả lời.

Lận Nặc theo bản năng vặn tay nắm cửa, cửa bị mở ra, cậu thận trọng bước vào, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy Lục Yến sắc mặt tái nhợt nằm trên đất, không biết có phải đã ngất xỉu hay không.

"Cậu chủ!" Lận Nặc hoảng loạn để tách cà phê trong tay lên bàn, sau đó cúi người đến gần, "Cậu chủ, anh không sao chứ?"

Khoảng cách gần như vậy có thể thấy rõ trên vầng trán tái nhợt của người đàn ông toát ra mồ hôi lạnh, tựa như đang chịu đựng đau khổ nào đó.

Nghe thấy giọng nói của cậu, Lục Yến mở mắt ra: "Ra ngoài!"

Trong giọng nói lộ ra vẻ khàn khàn bất thường, mặc dù đang mắng cậu, nhưng rõ ràng mang theo vẻ vô lực.

Lục Yến trông rất khó chịu, tuy cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng không thể bỏ mặc hắn, dù gì thì người này đã cho cậu hy vọng những lúc cậu cùng đường.

"Cậu chủ Lục, anh sao vậy? Có thuốc không? Tôi đi gọi xe cấp cứu, anh thế này..."

Nhưng cậu còn chưa dứt lời, người đàn ông đã bịt miệng cậu lại: "Câm miệng!"

Động tác này như vắt kiệt toàn bộ sức lực của hắn, Lục Yến đột nhiên thở hổn hển, tựa đầu vào vai cậu, vì chịu đựng mà cả người run rẩy.

Loại thuốc ức chế cực mạnh của Alpha đã hoàn toàn mất đi hiệu lực với hắn, nhưng loại thuốc ức chế Alpha cấp S đặc biệt mà hắn đang sử dụng hiện tại chỉ có thể sử dụng trên lâm sàng, mặc dù hiệu quả rất tốt nhưng lại có tác dụng phụ rất nghiêm trọng.

Đó là sau mỗi lần tiêm, người dùng phải chịu cơn đau dữ dội mà nó mang lại.

Vừa rồi trong phòng tắm, pheromone của hắn bùng phát dữ dội, mặc dù có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Vì vậy vừa ăn uống xong hắn đã đến thư phòng tiêm thuốc ức chế này.

Nhưng vì đây đã là mũi tiêm thứ hai trong tháng này, đau đớn mạnh hơn lần đầu tiên không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng vẻ chật vật của mình lại trùng hợp bị Lận Nặc nhìn thấy.

Nhưng nếu cậu đã thấy rồi, vậy có phải hắn không cần ngụy trang gì nữa hay không, có thể kéo cậu cùng hắn...

Là một Omega, muốn đỡ một Alpha cao lớn đang mất sức dựa vào người đúng là một chuyện không thể miễn cưỡng hơn, khi cảm thấy mình sắp đỡ hết nổi, Lận Nặc theo bản năng ôm cổ Lục Yến, kéo hắn ngã về phía sau với mình.

Lúc ngã xuống còn vô cùng ngoan ngoãn xin lỗi: "Xin lỗi cậu chủ, tôi không chịu nổi nữa."

Lục Yến vẫn không nói gì, chỉ dựa vào vai Lận Nặc, hơi thở nóng hổi, Lận Nặc không biết tình trạng này của hắn sẽ kéo dài bao lâu nữa.

Nhưng nếu hắn vẫn còn tỉnh táo, vậy có nghĩa là đây chỉ là tạm thời thôi.

Và trong lòng không nhịn được suy đoán, hóa ra sức khỏe của cậu chủ Lục không tốt ư?

Đau đớn trên người Lục Yến dần dần giảm bớt, chỉ còn lại ù tai thôi.

Hắn mở mắt ra, nhưng trước mắt lại rất mơ hồ.

Xem ra tác dụng phụ lớn hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.

Hắn chống người ngồi dựa vào bàn làm việc: "Không sao đâu, em đừng lo lắng."

Lận Nặc thấy hắn ngồi dậy thì cũng đứng dậy, nhìn sắc mặt Lục Yến vẫn còn tái nhợt, nhưng cậu vẫn không dám hỏi hắn bị bệnh gì: "Tôi đi rót cho anh ly nước nha."

"Ừ." .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Hương thơm ngọt ngào biến mất, Lục Yến thấy Lận Nặc ra khỏi phòng rồi mới thả lỏng người, ngẩng đầu xoa cái trán sưng tấy đau đớn của mình.

Tiếng ù tai khiến hắn đau đầu.

Lận Nặc đứng trước máy lọc nước, cậu nhớ lại lúc Lục Yến ngã bệnh vừa rồi, luôn cảm thấy hắn thực sự rất đau đớn, cơ mà cậu chủ Lục đau đớn như vậy chắc không phải là mắc phải bệnh nan y không thể chữa được gì đó chứ?

Cậu nghe nói rất nhiều người bệnh ung thư giai đoạn cuối sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn.

Nếu không thì sao hắn lại không chịu đi khám bác sĩ?

Cầm ly nước ấm quay lại phòng làm việc, Lục Yến vẫn ngồi dưới đất, giữ nguyên tư thế ngồi như lúc cậu đi.

Nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía cậu.

"Anh uống nước đi." Lận Nặc đưa ly nước tới, "Hay là bảo bác sĩ đến khám đi, tôi thấy sắc mặt anh không được tốt lắm."

Lục Yến uống chút nước rồi nói: "Không sao, bệnh cũ thôi, em đi nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà..."

"Không muốn về là vì chuẩn bị xong rồi sao?"

Sau khi xảy ra chuyện như vậy trong phòng tắm, Lận Nặc gần như ngay lập tức hiểu ý của hắn khi nói "Chuẩn bị xong rồi sao".

Đôi má cậu nóng lên: "Vậy tôi ra ngoài trước, có việc gì thì anh nhớ gọi tôi."

"Ừ." Lục Yến gật đầu, nhưng không hiểu sao Lận Nặc cứ cảm thấy vẻ mặt của hắn có đôi chút tiếc nuối.

Lúc này mà hắn vẫn còn có thể nghĩ đến những chuyện như vậy thì chắc là hắn thật sự không sao rồi, có lẽ cậu đã nghĩ nhiều rồi, người này chắc là không chết được đâu.

Thế là cậu cầm ly nước và cà phê đưa vào trước đó đi.

Lận Nặc lo lắng cho sức khỏe của Lục Yến nên cậu không ngủ được, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, Lận Nặc ngẩng đầu lên nói: "Anh khỏe chưa?"

Cậu vẫn chưa ngủ khiến Lục Yến khá kinh ngạc, đồng thời trong lòng như bị một cái gì đó mềm mại chọc nhẹ: "Ừm, khỏe nhiều rồi."

Sau khi nhận được cậu trả lời này, Lận Nặc cuối cùng cũng nhẹ nhõm, yên tâm nằm xuống rồi nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

*

Vào buổi sáng Lận Nặc bắt taxi đến công ty giải trí Thượng Đô, trên đường đi cậu ngồi lướt điện thoại, và bất ngờ nhìn thấy một tin tức đăng trên trang nhất bảng giải trí: "Lưu lượng đang hot Trình Khiêm đến hộp đêm để vui vẻ với những cô gái nóng bỏng vào tối qua".

Trong những bức ảnh đi kèm có thể thấy rõ sao nam vòng tay qua eo ôm cô gái, dáng vẻ say rượu mập mờ, đúng là rõ đến không thể rõ hơn.

Tin tức này chiếm gần một nửa trang, và vững vàng leo lên bảng hotsearch.

Khu vực bình luận cũng sôi nổi vô cùng:

[Chời ơi, lúc trước tui còn thấy ổng đẹp zai, sao bây giờ nhìn trong ảnh thấy thô tục dữ vậy?]

[Này là mại da^ʍ gòi còn gì, mà này, không phải anh ta vừa giải tán nhóm rồi hoạt động một mình sao? Cái này đâu phải hoạt động một mình, cái này gọi là tự bung lụa mới đúng chứ?]

[Quả nhiên đều là hình tượng, tôi còn nhớ lần phỏng vấn trước của anh ta, khi được hỏi có thích ai không, anh ta còn đơn thuần đỏ mặt, tỏ vẻ mình chưa bao giờ yêu đương, dáng vẻ trông thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn nữa, bây giờ thì tôi hiểu rồi, yêu đương đúng là có thể chưa yêu thật, nhưng mại da^ʍ thì chắc không ít đâu ha.]

[Nghệ sĩ rác rưởi, mau cút khỏi giới gửi trí đi!]

[Người qua đường muốn nói một câu thôi, ai kia có phải đang làm lố chuyện nhỏ xé ra to khum? Trình Khiêm độc thân đi hộp đêm thì có gì sai? Sao lại gọi là đi gọi gái được chứ, chả nhẽ mấy người không muốn cho người ta kết bạn kết bè hả? Bộ mấy người chưa đi hộp đêm bao giờ à?]

[Ôi giời, fan đến tẩy trắng lẹ thế, người bình thường đến hộp đêm thì chả ảnh hưởng gì, nhưng Trình Khiêm là người của công chúng, làm phiền bạn làm cho rõ ràng, fan của anh ta phần lớn đều là trẻ vị thành niên, đây không phải là dạy hư các bạn nhỏ hả? Tôi đề nghị công ty phong sát cậu ta!]

...

Lận Nặc nhìn hình ảnh của Trình Khiêm, hơi hoảng hốt, dường như kể từ ngày cậu tỏ tình, Trình Khiêm và người trong ấn tượng của cậu là hai người hoàn toàn khác nhau.

Ở trong nhóm hai năm, cậu dường như chưa bao giờ thật sự biết người này.

Hóa ra cái mà cậu thích cũng chỉ là hình tượng của người này thôi sao?

"Thưa cậu, đã đến rồi."

Nghe thấy giọng nói của tài xế phía trước, Lận Nặc mới hoàn hồn trở lại, sau khi quét mã xuống xe, cậu hít một hơi thật sâu, Trình Khiêm đối với cậu đã là dĩ vãng rồi, người này cho dù thế nào cũng không còn liên quan gì đến cậu nữa, điều cậu phải làm bây giờ là nhìn về phía trước. Và cố gắng sống tốt cuộc sống của mình.

Đường Giác vẫn đang đợi cậu, thấy cậu đã đến rồi, cười nói: "Vừa đúng lúc, tôi vừa mới gọi điện thoại cho thầy Từ xong, bây giờ ông ấy đang rảnh, chúng ta cùng đến đó đi, cậu có mang mấy bài nhạc đến phải không?"

Lận Nặc ngoan ngoãn gật đầu: "Có ạ."

"Vậy được, đi thôi."

Đi theo Đường Giác lên tầng, sau khi Đường Giác gõ cửa, một người trợ lý trẻ tuổi nghênh đón họ đi vào: "Thầy Từ ở bên trong đấy."

Đường Giác dẫn Lận Nặc vào phòng nhạc cụ, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi quay đầu nhìn sang, ông đeo một cặp kính gọng đen, thoạt nhìn có vẻ hơi nghiêm túc và cứng nhắc, ông mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cúc áo cài thẳng tới nút trên cùng, còn bên dưới là quần tây đen đơn giản nhất.

Ánh mắt của ông lướt qua Đường Giác, cuối cùng dừng lại trên người Lận Nặc: "Đây là người mới mà cậu dẫn dắt à?"

"Đúng vậy, đây là Lận Nặc, cựu thành viên của TSZY, còn đây là Từ Phàm Dung, thầy Từ, nhà soạn nhạc hàng đầu của Thượng Đô Entertainment."

Lận Nặc tất nhiên đã từng nghe đến tên tuổi của Từ Phàm Dung, phải biết rằng tất cả bài hát do ông soạn ra không có bài nào là không hot.

Thậm chí có tin đồn rằng nếu ca sĩ nào không hot, không phải vì không đủ cố gắng, mà là vì bài hát đó không phải do Từ Phàm Dung soạn ra.

Không ngoa tí nào khi phải nói rằng nhạc của Từ Phàm Dung nghìn vàng cũng không tìm được một người thứ hai giỏi như vậy.

"Đều là hư danh thôi, cậu ngồi đi, Tiểu Bạch rót cho họ hai ly nước đi." Từ Phàm Dung nói xong rời khỏi giá đàn đến sô pha ngồi xuống, "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Bỗng dưng bị hỏi tuổi, Lận Nặc sửng sốt: "Năm nay tôi hai mươi tuổi ạ."

"Trông cậu hơi trẻ nên mới nhìn tôi còn tưởng cậu chưa thành niên cơ đấy."

Lận Nặc nghe vậy ngượng ngùng cười, Đường Giác bên cạnh cười nói: "Bản thân Omega vốn trông tương đối trẻ nhỏ nhắn mà. À, trước kia Lận Nặc từng tự mình sáng tác nhạc, lần này đến đây cũng là muốn thầy Từ giúp xem thử."

Nghe những lời Từ Phàm Dung vừa nói, trái tim căng thẳng của Đường Giác cũng lặng lẽ bình tĩnh lại, phải biết rằng mặc dù cùng thuộc một công ty với Từ Phàm Dung nhưng mọi việc của Từ Phàm Dung đều thích chú ý đến ấn tượng đầu tiên, mà cũng vì chuyện này mà đôi khi khiến người ta đau đầu vô cùng.

Nếu ánh mắt đầu tiên khiến ông cảm thấy không tốt, vậy sau này sẽ không bao giờ hợp tác gì với cậu nữa, càng sẽ không lãng phí thời gian đi chú ý đến mấy chuyện tuổi tác này.

Nhưng nếu ánh mắt đầu tiên cảm thấy tốt, vậy mọi việc đều dễ nói rồi.

Hiển nhiên hôm nay ấn tượng đầu tiên với Lận Nặc xem như đã qua.

"Có mang theo không, đưa tôi xem thử."

Nghe những lời này, Lận Nặc quả thực được sủng mà sợ, vội vàng đưa hai bản thảo mà cậu mang theo: "Cảm ơn thầy."

Sau khi Từ Phàm Dung nhận lấy, ông không nói gì cả.

Lận Nặc cũng không dám lên tiếng quấy rầy, vì vậy cậu chỉ có thể thấp thỏm ngồi sang một bên.

Đường Giác ngược lại không lo lắng mấy, dù sao thì ngay từ đầu, anh cũng không hy vọng quá nhiều vào chuyện Lận Nặc tự mình soạn nhạc.

"Cậu chơi hai bản nhạc này cho tôi nghe." Từ Phàm Dung đột nhiên nói, Lận Nặc nghe vậy vội vàng đáp lại, "Dạ, thưa thầy, tôi có thể dùng đàn organ điện tử một lát không ạ?"

"Cậu cứ tùy ý."

Đường Giác nghe vậy bất giác nhìn sang Từ Phàm Dung: "Không tệ lắm nhỉ?"

Từ Phàm Dung nhìn bản thảo rồi gật đầu: "Mặc dù có một số vấn đề cần điều chỉnh, nhưng nhìn chung thì rất tốt."

Thậm chí những ý tưởng soạn nhạc của Lận Nặc cũng rất tài ba.

Trước khi Lận Nặc đến đây, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chơi bản nhạc do mình sáng tác trước mặt Từ Phàm Dung, lúc này đứng bên cạnh giá đàn, cậu có phần căng thẳng.

Cậu biết rất rõ đây là bài kiểm tra của thầy Từ Phàm Dung dành cho cậu, vì vậy cậu nhất định không được làm hỏng.

Hít một hơi thật sâu, cậu đặt tay lên giá đỡ đàn, khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, Đường Giác đang ngồi trên sô pha, trong mắt anh hiện lên đôi chút kinh ngạc.

Anh không có trình độ gì trong âm nhạc, chỉ có thể biết nó nghe hay hay không.

Vì vậy phản ứng của anh chính là đơn thuần nhất, khi âm nhạc tiếp tục, sự vui vẻ nhẹ nhàng ban đầu dần dần biến thành một nỗi buồn, giống như niềm vui của một chàng trẻ vừa mới thích một người nào đó và mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết hơn, nhưng rồi lại chua xót vì không nhận được một câu trả lời nào, sự vui vẻ dần dần trở nên buồn bã, khiến Đường Giác không khỏi nhớ lại một đoạn tình cảm mình từng trải qua khi anh còn trẻ.

Mặc dù cuối cùng cả hai không đến được với nhau nhưng họ đã trải qua tất cả chua ngọt đắng cay trong quá trình yêu nhau, thế cho nên nhiều năm sau nhớ lại vẫn khiến người ta khắc cốt ghi tâm như vậy.

Trình Khiêm cùng trợ lý đi đến cửa, nghe thấy âm thanh truyền ra từ bên trong, trong mắt nổi lên kinh ngạc, Từ Phàm Dung xứng đáng là bậc thầy.

Lặng yên nghe một lúc, sau khi bài hát dừng lại, Trình Khiêm gõ cửa: "Xin hỏi bây giờ thầy Từ có thời gian..."

Gã còn chưa nói xong, trợ lý đã mở cửa nói: "Xin lỗi, không phải hôm qua thầy Từ đã biểu đạt rất rõ ràng sao, bây giờ ông ấy rất bận, không có thời gian nhận nhạc của anh, anh Trình, anh nên tìm người khác đi."

Trợ lý nói xong liền đóng cửa lại, vì trợ lý rất có kinh nghiệm với kiểu người huênh hoang khoác lác như Trình Khiêm nên xử lý rất nhanh gọn.

"Đợi đã, hôm nay tôi lại tới đây là để nói với thầy Từ là tôi sẵn lòng ra giá cao cho bản nhạc mà thầy Từ vừa chơi, làm phiền anh chuyển lời của tôi cho thầy Từ, cảm ơn."

Trợ lý nghe vậy thì nhìn Trình Khiêm bằng ánh mắt quái lạ: "Anh nhầm rồi, bài hát vừa rồi không phải do thầy Từ viết."

Trình Khiêm: "..."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Yến: Tôi không bị bệnh nan y, không hề.

___

26/4/2023.

10:34:40.