Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Omega Kiều Mềm Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 66: Sốt cao, không nghe lời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Yểu đột nhiên khép khép mở mở, nước mắt cũng rơi xuống từ khóe mắt kia, cậu cảm thấy rất khó chịu cùng chút gì đó bi ai, sao mà người kia còn chưa đến tìm cậu, điều này càng khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, tiếng nghẹn ngào không ngừng phát ra từ cổ họng, khiến cho hai người đàn ông càm thêm hoảng loạn.

Nhất là Kỷ Thời Tinh, y thật sự rất sốt ruột, Hạ Yểu bị bệnh lại không cho y chạm vào, tay y chỉ vừa chạm lên người cậu, cậu đã lập tức rút vào trong, căn bản không cho y đυ.ng vào người, người đàn ông nghĩ cậu bị sốt nên có chút ngốc, liền ngồi xổm xuống kiên nhẫn mà dỗ dành cậu, "Yểu Yểu, đừng khóc nữa có được không? Em mở mắt ra nhìn xem, là chồng muốn ôm em, em đừng có tránh nữa được không, chồng biết em khó chịu, em đi ra để chồng mang em đi bác sĩ."

Hạ Yểu vốn đã khóc đến mệt, bên tai còn mơ hồ nghe đến hai chữ "Bác sĩ" lại càng khóc nhiều hơn nữa, vì cậu nhớ lại lúc mà mình bị mang đi chích, lúc đó thật sự rất đau, bây giờ cậu chỉ muốn người kia thôi, "Hu hu hu hu...anh, muốn anh hu hu, Yểu Yểu muốn anh hu hu hu hu..."

Thanh âm nghẹn ngào cùng tiếng khóc phát ra từ cổ họng của cậu khiến hai người đàn ông có chút không hiểu lắm, chỉ có thể gắng gượng nghe thấy chữ "Anh", điều này làm cho Kỷ Thời Tinh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì hơn, chỉ có thể phẫn nộ mà tránh sang một bên nhường chỗ cho Lạc Dĩ Tạ.

Nhưng lúc này Lạc Dĩ Tạ cũng không rảnh mà cười nhạo Kỷ Thời Tinh, vội vàng ngồi xổm người xuống, đưa tay chạm vào người bên trong, "Yểu Yểu? Anh đây, em có thể tiến về phía trước một chút không? Chỉ cần tiến lên một chút anh liền có thể ôm lấy em."

"...Hu hu hu hu, anh?" Mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi Hạ Yểu, rốt cuộc cậu cũng chịu ngừng khóc, khịt khịt chóp mũi đã đỏ ửng một cái, đôi mắt ngậm đầy lệ, dù cho cậu không thể nhìn thấy người trước mắt là ai, nhưng mùi hương quen thuộc này khiến cho cậu biết đây là người trong lòng của mình, cậu liền tiến người về phía trước, gương mặt ướt đẫm nước mắt cùng hai tay chỉ động đưa lên, thanh âm có chút nức nở, "Anh ơi..."

"Anh đây." Người đàn ông dịu dàng dỗ dành cậu, nhưng đôi lông mày vẫn đang nhíu chặt, nhiệt độ cơ thể cậu quả thật đã dọa cho hắn sợ, hai gò má cũng không hề ửng đỏ như bình thường, hô hấp cũng bất thường nữa, hơn nữa còn khóc rất nhiều, nên giọng nói cũng đã khàn đi rất nhiều, "Bảo bối tiến lên chút nữa có được không? Để anh ôm em một cái."

Lời nói này của người đàn ông khiến Hạ Yểu quả thật động lòng, có thể là do cậu đã rút quá sâu vào bên trong, đang định tiến về phía trước thì hai chân bỗng truyền đến một cơn tê dại, điều này làm cho Hạ Yểu vốn đang yếu ớt bỗng mở miệng khóc lớn, "Hu hu hu hu không ra được, Yểu Yểu không ra được hu hu hu."

Lần này hai người đàn ông đã thật sự hoảng sợ, chỉ có thể dịu dàng dỗ dành Hạ Yểu, một bên dùng sức mở rộng không gian bên trong ra, để cho bọn họ có thể thuận tiện tiến vào trong.

Chờ lúc Hạ Yểu được ôm ra ngoài, thì cũng đã mất nữa tiếng, cậu đã khóc đến mệt rồi, đang không ngừng khịt khịt mũi, một tay siết chặt lấy áo của Lạc Dĩ Tạ, không ngừng lắc đầu từ chối uống thuốc.

"Yểu Yểu, ngoan, uống thuốc xong thì ngủ một giấc sẽ tốt lên." Hắn nhẹ nhàng vỗ lên tầm lưng run rẩy của Hạ Yểu, đem mấy viên con nhộng đặt lên miệng cậu, còn Kỷ Thời Tinh đang ngồi chồm hổm bên cạnh, tay cầm ly nước, vò đầu bứt tai nhìn hai người, "Lạc Dĩ Tạ, cậu xem xem như thế nào chứ? Cậu tốt nhất nào nên trực tiếp đút cho em ấy, chứ bị sốt cao như vậy thì em ấy còn nhận thức gì đâu chứ?

Vô tình nghe mắng khiến Lạc Dĩ Tạ cũng rất phiền não, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người đang không ngừng run rẩy trong lòng mình, cảm giác đau lòng tràn ngập khắp thân thể hắn, gân xanh trên trán cũng đã hiện lên, hắn liền kìm nén bản thân dỗ dành cậu, "Yểu Yểu nghe lời, uống thuốc xong sẽ khỏe lại."

"Hu hu hu không muốn, Yểu Yểu không muốn..." Hạ Yểu lắc đầu cự tuyệt, đôi mắt mèo cũng nhanh chóng đỏ lên, đôi môi trắng bệch mím chặt lại, "Yểu Yểu không muốn, Yểu Yểu không có bệnh."

"Không có bệnh sao?" Đôi mắt người đàn ông lập tức trở nên trầm xuống, con ngươi nhanh chóng trở nên u ám, đậm đến mức không thể nhìn thấy gì ở bên trong, con thú ác độc bên trong hắn lập tức thoát ra, trong lòng hắn không ngừng phát ra thanh âm cuồng nộ, ngón tay thô to bóp lấy cằm tinh xảo của cậu, vuốt ve môi cậu, "Yểu Yểu có phải đang không nghe lời không? Anh nói cái gì? Em đang để nó ngoài tai sao? Có phải anh quá tốt với em, em liền trở nên không nghe lời, hả?"
« Chương TrướcChương Tiếp »