Chương 1

Thời tiết hơi lạnh, Đào Bạch Viễn mặc áo trắng tinh, chỉ yên lặng ngồi một chỗ đã thu hút đủ mọi sự chú ý.

Nhưng lúc này Đào Bạch Viễn không rảnh quan tâm những thứ khác, một giây trước anh còn đang ôm thú bông mèo tai cụp tinh xảo nằm ngủ trên giường, một giây sau đã bị ánh đèn chói mắt đánh thức, cảm giác mềm mại quen thuộc trong ngực đã mất, dù tính cách có tốt đến mấy, suýt chút nữa anh đã chửi ra tiếng.

Nhưng giáo dưỡng giúp anh kiềm chế tốt cảm xúc của mình quan sát khung cảnh quen thuộc xung quanh, bên cạnh có giọng nói sợ hãi vang lên.

“…Bác sĩ Đào, viện trưởng chuyển bệnh nhân này cho anh, anh đừng tức giận, bệnh nhân này có thân phận đặc biệt, đã đuổi tất cả bác sĩ ra ngoài, giờ chỉ có thể cho anh vào thử.”

Beta mặc đồ y tá nhìn khuôn mặt đẹp trai không giống người thật trước mặt, qua lớp kính mỏng đôi mắt xanh lục ấy như có thể hút hồn người ta, là beta thì không thể ngửi thấy mùi pheromone, nhưng lúc này cô luôn cảm thấy có một mùi hương lạnh nhạt thoang thoảng ở chóp mũi đang dụ dỗ mình.

Y tá miễn cưỡng kiềm chế không nhào lên, chỉ đặt hồ sơ bệnh nhân trên tay lên bàn, gương mặt đỏ bừng, trong mắt đầy ngưỡng mộ.

Mới hôm nay, một bệnh nhân đặc biệt được chuyển đến bệnh viện tư nhân của họ, trong một buổi sáng đã đuổi tất cả những người vào phòng bệnh của cậu ta ra ngoài.

Hơn nữa bệnh nhân khó tính này là người mà cả viện trưởng cũng không dám đắc tội, trước tình huống như thế, viện trưởng đành để cô giao trách nhiệm này cho nam thần đẹp trai nhất bệnh viện, lợi dụng sắc đẹp của bác sĩ Đào thu phục bệnh nhân.

Y tá không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, bác sĩ Đào trong bệnh viện tư nhân của họ đúng là alpha đẹp trai nhất mà cô từng gặp, bác sĩ Đào không chỉ đẹp trai mà còn có tay nghề giỏi, mười tám tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, hai mươi tuổi nổi tiếng trong giới y học, giải thưởng lớn nhỏ cầm mỏi tay, đối xử với bệnh nhân lại càng tốt, hoàn toàn có thể đảm nhận chuyện này.

“Tôi biết rồi.”

Đào Bạch Viễn gần như vô thức cầm hồ sơ lên gật đầu với y tá.

Y tá nhìn khuôn mặt không thay đổi của Đào Bạch Viễn, thầm cảm thán trong lòng bác sĩ Đào có thể bình tĩnh đối mặt với những chuyện rắc rối như này đúng là lợi hại, cô vui vẻ chớp chớp mắt, nhưng cũng không dám ở lại lâu hơn nữa nhanh chóng rời đi. Nhưng bóng lưng có vẻ hơi phấn khích.