Chương 1: Ăn vạ

Tầng sáu trường trung học số 1 Gia Thành, tại văn phòng chủ nhiệm khoa.

Tạ Sơ đứng trước bàn, thờ ơ nghịch góc áo.

"Năm lớp 11 rất căng thẳng, thế mà em còn dám yêu sớm à?"

Chủ nhiệm khoa Lộ Khánh Quốc đeo kính viễn thị cầm nhánh cây khô trong tay không ngừng lắc lư trước mắt, tay áo ngắn của chiếc áo cộc cũng múa máy theo.

"Em là đứa thông minh thành tích tốt, nhưng cũng không được làm ra cái loại chuyện như thế này, hơn nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc học."

Thành tích của Tạ Sơ rất ổn định, dù là bài kiểm tra nhỏ hay bài thi lớn lần nào cũng đứng nhất lớp không lung lay.

Vốn dĩ, một học sinh hàng đầu như Tạ Sơ ngay cả mắc một chút lỗi nhỏ, Lộ Khánh Quốc cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng lần này thì không.

Lộ Khánh Quốc vỗ bàn, không hài lòng nói: "Em yêu đương gì, mà lại dính dán tới Diệp Lâm Thành hả?"

Tạ Sơ nghe thấy cái tên này, hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt lại.

Lộ Khánh Quốc ho khan, đổi giọng điệu.

"Nhà trường chú trọng chuyện này là vì muốn tốt cho em, em là Omega, cần học cách bảo vệ tốt bản thân, đừng tiếp xúc thân mật với Alpha quá sớm."

Trình Phi - Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 đứng kế bên giật giật khóe miệng, lời chưa kịp nói ra đã phải nghẹn họng nuốt vào.

Ai mà không biết hết một nửa trường trung học số một Gia Thành đều do nhà của Diệp Lâm Thành quyên góp, nhà trường chẳng qua là sợ chuyện này bị bên nhà của Diệp Lâm Thành biết được, gây khó dễ.

Nhưng tất nhiên Lộ Khánh Quốc không có nói ra.

Tiếng chuông vang lên, Tạ Sơ dụi dụi dái tai: "Chủ nhiệm, em phải lên lớp đây."

Lộ Khánh Quốc đập mạnh cái ca sắt trên bàn: "Em tưởng tôi là lão già ngốc đấy à, đây là tiếng chuông hết tiết!"

Lúc tiết tự học vẫn chưa tan, thì ông đã bảo Trình Phi gọi người lên đây, chỉ có điều một nhân vật chính khác là Diệp Lâm Thành không có ở trong lớp cũng chả lạ lẫm gì.

Thấy mình không đánh lừa được, Tạ Sơ bĩu môi, chỉ đành đứng yên tiếp tục nghe, nhưng Lộ Khánh Quốc đã bưng cái bình trà cũ đi châm nước, không nói chuyện tiếp nữa.

Một lúc sau, toàn bộ ngôi trường trở nên ồn ào, từ tầng một đến tầng năm đều là lớp học, Tạ Sơ cảm thấy sàn xi măng dưới chân rung rung.

Một loạt tiếng bước chân ở cửa văn phòng,

"Chủ nhiệm, thầy tìm em."

"Thưa cô, em tới lấy chìa khóa máy chiếu ạ."

Diệp Lâm Thành đứng ở cửa, giơ tay đỡ khung cửa hơi cúi đầu bước vào, Phương Nhược Nhan lớp trưởng lớp 7 ở sau lưng hắn cũng đi theo hướng về phía của Trình Phi.

Phương Nhược Nhan thấy Tạ Sơ cũng ở trong văn phòng, lấy làm kinh ngạc.

Vừa rồi trên đường tới đây, cô hỏi Diệp Lâm Thành là tới đây làm gì.

Diệp Lâm Thành cười nói: "Chắc là quan tâm thường ngày ấy mà."

Hiện tại nhìn vẻ mặt không vui của Lộ Khánh Quốc và Trình Phi, lại nhìn Tạ Sơ đứng ở trong, Phương Nhược Nhan luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, động tác lấy chìa khóa vô thức chậm lại một chút.

"Tiểu Diệp đấy à, dạo này em ở trường vẫn ổn chứ?"

Lộ Khánh Quốc cố nặn ra nụ cười trên mặt.

Diệp Lâm Thành lau mồ hôi trên trán, nói: " Ổn lắm ạ, tiết tự học tối, em thấy thời tiết đẹp quá, nên ra sân chơi bóng."

Mặc dù Alpha vừa mới lớn và đã dùng thuốc ngăn cách, nhưng sau khi hắn bước vào, Tạ Sơ rất nhanh đã cảm giác được một mùi hương sống động trong không khí, tràn ngập sức sống và tươi mới.

"Thầy cứ yên tâm, tiết tự học tối nay nhất định em sẽ ở trong lớp."

Lộ Khánh Quốc tìm hắn, chắc có lẽ cũng là chuyện này, Diệp Lâm Thành đối phó mãi thành quen rồi.

Từ khi Diệp Lâm Thành bước vào tới giờ , Tạ Sơ vẫn tiếp tục cúi thấp đầu nghịch góc áo, dự định giả chết.

"Tiểu Diệp, ba mẹ em có nói qua với thầy rất kỹ rồi, hy vọng ở trường em có thể chuyên tâm học hành. Tuy em đã không còn nhỏ nữa, nhưng yêu đương vẫn phải thận trọng."

Phương Nhược Nhan chợt dừng lại khi tay chạm vào chìa khóa trước bàn của Trình Phi.

Cô đã biết được tin tức gì đó cực sốc đúng không?

Lộ Khánh Quốc tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Hiện tại áp lực học hành rất lớn, Tạ Sơ còn là học sinh đứng đầu, các em có thể thảo luận nhiều hơn về vấn đề học tập, yêu đương vẫn còn hơi sớm."

Phương Nhược Nhan cầm lấy chìa khóa, run cầm cập kêu lên: "Tạm tạm tạm biệt cô ạ." Sau đó phóng ra khỏi văn phòng.

Khác với Tạ Sơ đứng bên cạnh uể oải nghịch góc áo, Diệp Lâm Thành trước tiên là nhíu mày nhìn người kế bên, rồi lại liếc nhìn Lộ Khánh Quốc với sắc mặt nghiêm trọng, chậm rãi mở miệng một cách khó mà tin được.

"Thầy lầm rồi phải không, em và cậu ấy á?"

Diệp Lâm Thành nhếch khóe miệng, giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: "Chưa nói chuyện được mấy câu, ở đâu ra mà yêu đương?"

Diệp Lâm Thành chuyển vào trường trung học số 1 Gia Thành vào năm lớp 11, vì chuyện chuyển trường này mà nhà Diệp gia đã quyên góp cho trường không ít tiền, nếu chỉ dựa vào thành tích của hắn vậy thì đứng vững không nỗi.

Sau khi Diệp Lâm Thành vào lớp 11-7 chủ yếu là cùng chơi với mấy Alpha đần độn thích bóng rổ, đối với ấn tượng về Tạ Sơ ngoài học bá ra thì chính là không thấu tình đạt lý.

Ngoại trừ giờ học, hầu như cậu không tham gia bất kỳ một hoạt động vui chơi giải trí nào, vì vậy cũng chẳng có cơ hội nói chuyện.

Sao bây giờ đột nhiên lại trở thành đối tượng yêu sớm của mình?

Diệp Lâm Thành vừa nói xong, ngoài Tạ Sơ vẫn tiếp tục lờ đi, thì Lộ Khánh Quốc và Trình Phi đều có chút kinh ngạc.