Chương 12:

"Nghe nói anh ta đang yêu đương với một Omega." Một nam sinh vừa buộc giày vừa liếc nhìn Tiết Gia Nhiên: "Nghe, nghe nói là anh trai cậu à? Có thật không?"

Tiết Gia Nhiên ném chai nước xuống đất: "Đánh rắm, Là hắn cưỡng ép anh trai tôi."

Từ Sâm hơi kinh ngạc: "Yêu đương với anh trai cậu à, mới nãy cũng là mùi của anh cậu? Cũng khá thơm đấy."

Tiết Gia Nhiên trợn mắt nhìn gã: "Vớ vẩn. Anh trai tôi không bao giờ thích chơi với Alpha, không biết hắn đã dùng cách gì, còn khiến cho anh tôi nửa đêm không về nhà."

Tạ Vị Chu tái hôn đã hơn bốn năm, tuy Tạ Sơ không phải ngày nào cũng sống chung với Tiết Gia Nhiên, nhưng vài lần nghỉ hè thường ăn cơm chung, từ trước đến nay Tiết Gia Nhiên chưa từng ngửi thấy mùi pheromone của người khác trên người anh trai, chứ đừng nói chi là cậu đang ở bên một Alpha nào đó.

Ngoài bản thân ra, thì cậu ta chính là người em trai mà cậu bắt buộc phải sống chung.

Bây giờ Diệp Lâm Thành đột nhiên xuất hiện, Tiết Gia Nhiên cảm giác như cổ họng như mắc một cái gai.

Cậu ta không tài nào tưởng tượng được dáng vẻ của Tạ Sơ khi ở bên người khác.

Từ Sâm ở bên cạnh nhếch môi phụ họa: "Anh ta phô trương thật đấy, mang theo mùi đó cứ thế mà đi như vậy, không coi trường học ra gì."

Diệp Lâm Thành đứng ở cổng làm gai mắt các em lớp 10 kế bên, trong mắt của Tạ Sơ cũng chẳng khác là bao.

Diệp Lâm Thành tủi thân nói: "Ướt hết trơn rồi, đều tại em trai cậu đấy."

Tính ra đồng phục cũng là của cậu luôn đó, Tạ Sơ rất muốn ném cho Diệp Lâm Thành một cái nhìn khinh bỉ, mình là anh trai của Tiết Gia Nhiên, chẳng lẽ cậu còn phải đi xin lỗi Diệp Lâm Thành à?

Rõ ràng mình cũng chẳng thân thiết với cậu em trai này.

Diệp Lâm Thành nheo mắt: "Đây là cách mà cậu đối xử với bạn trai tin đồn của mình đó à?"

Tạ Sơ không thèm quan tâm hắn nữa, quay đầu đi về hướng giảng đường tổ chức biện luận. Dụ Dương ở phía sau vẫy tay với Diệp Lâm Thành: "Thứ sáu, mấy anh em đi net chơi, anh thi đấu xong thì tới Phi Tốc tìm em nha."

Phi Tốc là tên của quán nét nhỏ cách trường học hai con phố, cũng là chỗ mà đám Dụ Dương và Diệp Lâm Thành thường ở lại vào mỗi tối thứ sáu.

Diệp Lâm Thành dùng tay ra hiệu chữ "OK", sau đó hai bước chạy theo Tạ Sơ ở đằng trước.

Phần lên kế hoạch cho báo tường trên bảng của Vu Mộng Bá đã hoàn thành từ sớm, đang chờ ở giảng đường, khi thấy hai người tới bèn lộ dáng tươi cười, đưa cho mỗi người hai chai sữa chua Hoàng Đào: "Vừa mới mua ở căn tin đó." Nói xong còn đưa cho Tạ Sơ thêm cục cơm nắm thịt lợn rán ngon miệng: "Chắc biện luận xong là cũng hơn 7h. Ăn lót dạ trước xíu nha."

Tạ Sơ đang đói bụng, nên nhận lấy vừa cảm ơn vừa hỏi: "Cảm ơn nhé, bao nhiêu tiền vậy, tớ chuyển khoản wechat cho."

Vu Mộng Bá lắc đầu, "Hay phiền cậu giảng bài so đáp án cho tớ nhiều rồi, cảm ơn cậu nha."

Tạ Sơ lắc đầu thở dài rồi cắm ống hút vào chai sữa, cũng không khách khí, "Hehe, vậy cảm ơn nhé."

Vu Mộng Bá nói xong hình như bỗng nhớ tới Diệp Lâm Thành, hắn vội vã xoay đầu cười nói: "Không cần, cậu khỏi cần đưa."

Diệp Lâm Thành nửa cười nửa không, siết chặt chai sữa chua đang cầm, cả nửa ngày cũng chưa cắm ống hút uống.

Khi đến giảng đường, Lộ Khánh Quốc đã đứng ở trên bục, anh quay phim cũng đã có mặt.

Lộ Khánh Quốc ho khan nói: "Cuộc thi biện luận của trường trung học số một Gia Thành chính thức bắt đầu, chúng tôi căn cứ vào nguyên tắc học tập vui vẻ của nhà trường, hy vọng mang đến cho các em nhiều hoạt động hữu ích hơn ngoài việc học tập."

Ông vừa dứt lời, phía dưới đã có không ít đứa ngồi ở dưới che miệng cười thầm.

Tuyên truyền thì theo tuyên truyền, nhưng ai mà chẳng biết trường trung học số một Gia Thành khi lên 12 hầu như việc học luôn ở vị trí số một, mọi hoạt động đều phải ưu tiên cho việc học, ở đâu ra mà có cuộc thi biện luận hay thi đấu bóng rổ.

Lộ Khánh Quốc cao giọng nói: "Một nhóm sẽ có hai lớp, lớp số lẻ sẽ là bên khẳng định, lớp số chẵn sẽ là bên phủ định, bây giờ đại diện mỗi lớp lên rút thăm chủ đề biện luận."

Tạ Sơ mở tờ giấy nhỏ ra, phía trên viết một hàng chữ đen.

[Bạn sẽ thay đổi ước vọng của mình vì người khác không?]

Bên khẳng định, bọn họ sẽ phải trình bày quan điểm là: Có.

Diệp Lâm Thành cau mày nói: "Cái này chẳng phải là bắt tôi nói dối đây à? Tôi sẽ không thay đổi."

Tạ Sơ liếc hắn một cái, "Đây là tranh luận, dù cậu có ở bên nào thì cũng phải tranh thôi."

Thế là ba người quyết định, Vu Mộng Bá sẽ tranh luận trước, sau đó sẽ tới Diệp Lâm Thành lên nói bừa, và Tạ Sơ sẽ là người tranh thứ ba.

Bên cánh của lớp 11-8 sẽ là phủ định không có lựa chọn khác, nên sắc mặt của ba người cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Các bạn học sinh trẻ luôn mang theo trong mình sự khát vọng và không sợ hãi. Việc vì người khác mà thay đổi ước vọng của mình, nói cho cùng thì cảm thấy chủ đề vẫn chưa hay. Đương nhiên là sẽ luôn kiên trì với ước vọng của mình, nói ra mới cảm thấy niềm đam mê sục sôi. Một số em đã nhanh chóng liệt kê các ý chính.

Trên đầu của bạn Kim Mao là nam sinh tranh luận đầu tiên có một chỏm tóc màu xám tro. nhìn trông khá trẻ trâu, chậm rãi nói: "Trên thế giới này không ai có thể thấu hiểu bạn một cách chân thật, chỉ có chính bản thân bạn, nếu bạn vứt bỏ ước mơ của mình, nó sẽ cô đơn biết bao ── thế giới chỉ có bạn và những giấc mơ....."

Vu Mộng Bá nhẫn nại nghe xong, lập tức đứng lên phản biện, trình bày từng điều đã liệt kê trên giấy: "Nếu người khác ở đây là đó là gia đình bạn bè của chúng ta, vậy thì chúng ta nên lắng nghe nhiều hơn về ý kiến của họ."

Tiếp đó, một bạn nữ sinh béo ở phe đối diện là người thứ hai đứng lên phản bác một tràn kích động, cảm xúc mạnh mẽ dâng trào.

"...... khiến chúng ta cùng hát vang, sự dũng cảm của tuổi trẻ luôn là vô đối!"

Nói xong xém chút nữa là ca luôn một bài.

Đến Diệp Lâm Thành.

Thời gian chuẩn bị chỉ trong mười phút ngắn ngủi, một chữ hắn không viết, ấn đường nhíu thành chữ "川" không biết phải nghĩ về cái gì. Tạ Sơ rất hoài nghi hắn nén cả buổi chốc lát không biết có thể nói được mười chữ không nữa.

Diệp Lâm Thành có vẻ chẳng bận tâm gì mấy, sau khi chậm rãi đứng lên, giương mắt, giọng điệu rất lười biếng.

"Ước vọng của tôi chính là ở bên người tôi thích, kiếm tiền nuôi cậu ấy. Cậu ấy nói sao thì nghe vậy, đương nhiên lâu lâu tôi cũng sẽ thay đổi."

Vừa nói xong, phía dưới đã có một tràn tiếng cười vang.

Lộ Khánh Quốc đứng trên bục lập tức xanh mặt.

Bạn học Diệp thấy mình tranh luận hơi ít, thế là lại bổ sung mấy câu với bạn có chỏm tóc xám tro: "Cuộc đời của bạn không chỉ có mình bạn đi, tương lai còn có ba mẹ và vợ bạn."

Những người ở phía dưới lại càng cười lớn hơn.

Vài bạn nhỏ giọng xì xầm.

"Không ngờ tư duy của hotboy lại tinh tế như vậy."

"Thôi xong, xem ra sau này chính là một thê nô rồi."

"Không biết sau này ai là người may mắn được cưới hotboy nhỉ, vừa có tiền, vừa có sắc, còn cưng số một."

"Ơ, lẽ nào không phải đang thể hiện lòng trung thành với người bên cạnh sao?"

Lộ Khánh Quốc vỗ bàn trên bục: "Thôi được rồi, bạn tiếp theo!"

Diệp Lâm Thành mỉm cười ngồi xuống, trong nháy mắt sáp tới gần Tạ Sơ: "Thế nào? Tôi nói khá ổn ha?"