Chương 7: Ngọn đuốc

Cửa phòng mở một cái "rầm", Tạ Sơ trực tiếp bị Diệp Lâm Thành ném thẳng lên trên chiếc giường lớn cho khách, sau đó lại nhanh chóng đóng sầm cửa.

Nói là ném, động tác đó thật sự được coi là không quá dịu dàng. Trên đường kéo cậu về Diệp Lâm Thành chỉ lo kiểm soát pheromone đang rục rịch của mình làm các đốt ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.

May mà trong biệt thự có một cái tủ y tế khẩn cấp, bên trong có đủ cả thuốc ngăn cách và thuốc ức chế, Diệp Lâm Thành duỗi tay tìm ra hai viên thuốc ức chế có hạn sử dụng gần nhất, lên lầu mở cửa, hương thơm chua ngọt của quả mơ nhỏ lập tức tràn ngập trong căn biệt thự.

Tạ Sơ nằm sấp trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, vài sợi tóc trước trán đã ướt đẫm mồ hôi, gắng gượng nhấc mí mắt lên nhìn về phía cửa.

"Chưa hết hạn, dùng đi."

Diệp Lâm Thành thả thuốc ức chế lại, rồi nhanh chóng đóng cửa xuống lầu.

Kỳ phát tình của Omega không chỉ là một thứ dằn vặt Tạ Sơ, mà còn đối với Diệp Lâm Thành vừa mới thành niên quả thực cũng là một loại quyến rũ khó cưỡng, thuốc ngăn cách được phun khắp phòng, Diệp Lâm Thành mới yên tâm ngồi xuống sopha.

Nửa tiếng trước, khi hắn nhìn thấy Tạ Sơ trong mái đình nhỏ người kia rõ ràng là rất bình thường, vẫn có thể đốp chát được với hắn như không, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu sắp phát tình gì cả.

Sao mới qua có nửa tiếng không lâu mà đã biến thành thế này rồi?

Diệp Lâm Thành nhớ tới đôi dép lê mà Tạ Sơ mang, cậu ấy rõ ràng đã trở về nhà rồi, không nhịn được cau mày.

Hơn nửa tiếng trôi qua, cánh cửa mới "cót két" mở ra một khe hở, trên mặt Tạ Sơ căn bản đã khỏe khoắn trở lại, chỉ là có hơi trắng bệch, đôi chân bước từng bước nhỏ vịn vào cầu thang đi xuống.

Diệp Lâm Thành nhìn cậu hệt như đứa bé đang loạng choạng tập đi, môi khẽ giật: "Còn mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, nhà tôi không có ai."

"Không mệt."

Tạ Sơ nói xong, chân lại bước những bước xa hơn vài cm. Lần này cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Lâm Thành, ngoan ngoãn gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.

Diệp Lâm Thành nói: "Cậu đi đâu? Về nhà à?"

Tạ Sơ mở miệng, rồi lại mím chặt.

Thực ra cậu muốn trở về ngôi nhà ở đường Tứ Vị, nhưng giờ đã không còn sớm nữa, bắt xe chắc là rất khó. Hơn nữa cậu sợ rời đi nơi này thì lại bị Tạ Vị Chu trực tiếp kéo về biệt thự.

Diệp Lâm Thành nhận ra chỗ khó nói của cậu, nhướng mày hỏi: "Hay ở lại chép giúp tôi mười lần cho ông thầy Hà Mã đi, tôi dễ tính lắm, cho cậu ngủ một đêm ở phòng cho khách."

Tạ Sơ bước từng bước nhỏ, dứt khoát đáp, có chút bực bội.

"Nằm mơ."

Nói xong, có tiếng chuông cửa vang lên.

Tạ Sơ dừng lại.

Diệp Lâm Thành mở cửa, Tiết Gia Nhiên đang đứng ở cửa.

"Tạ Sơ ở trong này phải không?"

Diệp Lâm Thành quan sát người ngoài cửa, hắn thấy được Tiết Gia Nhiên đang rất là lo lắng, nhìn ánh mắt của cậu ta cũng tương đối đề phòng, hoặc là nói, sâu trong đôi mắt mang theo một chút kích động.

Không có gì chối cãi nữa, pheromone của Tạ Sơ lan tỏa khắp nơi trên đường, cực kỳ đậm ở cửa nhà của Diệp Lâm Thành.

Diệp Lâm Thành ngửi thấy mùi lá ô liu nhàn nhạt, nhíu mày, hắn vừa rồi cũng ngửi thấy mùi này thoang thoảng trên người Tạ Sơ, hơn nữa còn là mùi của Alpha.

Lẽ nào đây chính là đối tượng yêu đương mà Tạ Sơ đang che giấu?

"Cậu có chuyện gì à?" Diệp Lâm Thành gác tay lên cửa, gần như là chặn hết toàn bộ lối vào, cũng ngăn mất tầm nhìn của Tiết Gia Nhiên.

Sắc mặt Tiết Gia Nhiên trầm xuống, lách mình muốn chen vào trong, nhưng lại giống như bị xiềng xích kiềm lại, chân cứng ngắc không nhích nổi.

Tạ Sơ đứng ở góc tường không cầm được khẽ run rẩy.

Cậu ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt, ngọt lịm pha chút vị đắng.

Như một làn gió mát, thổi bay nỗi ngột ngạt bức bối của nhánh ô liu mang tới mà không để lại một dấu vết gì.

Diệp Lâm Thành không phóng ra quá nhiều pheromone, chỉ hơi nhè nhẹ, đủ để khiến hô hấp của Tiết Gia Nhiên trở nên dồn dập. Sự khác nhau giữa thành niên và chưa thành niên, cũng như sự khác biệt của một pheromone đẳng cấp là như thế nào, gần như là áp chế hoàn toàn.

"Tiểu Nhiên, tìm được anh trai con rồi à?"

Kèm theo đó là tiếng giày cao gót vang lên, giọng của một người phụ nữ từ xa tới đây. Lâm Mĩ Lâm đứng ngay cửa, gặp mặt trực tiếp Diệp Lâm Thành: "Xin chào, chúng tôi sống ở tòa nhà số sáu, con có quen Tạ Sơ chứ? Nó có đến nhà con không?"

Diệp Lâm Thành về biệt thự không nhiều, nhưng Lâm Mĩ Lâm thì có chút ấn tượng, hắn thấy qua người phụ nữ này vài lần ở ga-ra, hay dựa vào con maserati chụp ảnh, là hàng xóm thật.

"Cô là dì của nó, tối này nó không chào hỏi gì mà đã chạy ra ngoài."

Dù sao cũng là bậc cô dì, Diệp Lâm Thành cũng không hiểu sự tình là như thế nào lại đứng chặn cửa thì không hay, may mà Tạ Sơ trực tiếp ra khỏi cửa, lộ mặt.

Tiết Gia Nhiên lập tức kêu lên: "Anh trai."

Diệp Lâm Thành sửng sốt.

Lâm Mĩ Lâm lập tức cau mày nói: "Thằng nhóc này, sao không nói gì mà đã chạy sang nhà người khác thế, mau về nhanh."

Tạ Sơ đi hai bước ra cửa, giọng điệu nhàn nhạt: "Đây là bạn đứng chót lớp con, học dở, bởi vì vừa hay lại sống ở đây, cô chủ nhiệm bảo con tối sang dạy bù cho bạn."

Cậu nói xong lại liếc nhìn Diệp Lâm Thành với vẻ chần chừ, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hơi lạnh nhạt hiếm khi lộ ra dáng vẻ mong đợi đầy long lanh, giống như đang nói "bạn học nè, cố lên nha."

── Dám nói toạc ra tôi sẽ bóp chết cậu.

"Tối nay con sẽ ngủ ở phòng cho khách nhà cậu ấy, hai người về đi."

Lâm Mĩ Lâm tất nhiên biết hàng xóm ở tòa nhà số một là nhà Diệp gia, bà vốn dĩ không quá quan tâm về chuyện này lắm, Tạ Sơ đột nhiên chạy đi không phải lần một lần hai, thằng nhóc này rất nghịch ngợm, nếu không phải Tiết Gia Nhiên đuổi theo, thì bà căn bản lười đi tìm làm gì.

"Hóa ra là vậy, tiểu Sơ con cũng vậy đó, không nói với dì một tiếng, ba con lát nữa mà biết sẽ lo lắm đấy." Lâm Mĩ Lâm cười với Diệp Lâm Thành: "Vậy hai đứa con học bù chăm chỉ nhé, dì với em về trước."

Tiết Gia Nhiên bị Lâm Mĩ Lâm kéo về, quay đầu ngoan cường nhìn chằm chằm Diệp Lâm Thành.

Tạ Sơ trực tiếp đóng "sầm" cửa lại.