Chương 8

Diệp Lâm Thành đã tựa lưng vào ghế sô pha, gác đôi chân dài lên bàn phòng khách, lười biếng nghịch nghịch cái remote, tiếp đó liếc nhìn Tạ Sơ với vẻ nghiền ngẫm, đồng thời muốn đính chính lại, nói:

"Tôi đứng thứ ba từ dưới đếm lên, còn thằng đội sổ là thằng Dụ Dương."

Tạ Sơ không còn muốn ra khỏi cửa nữa, cũng may là vẫn theo vào nhà, ngồi xuống sopha nhỏ, thua người nhưng không bại trận.

"Thế tôi nợ cậu lần này, lần sau nếu cần giúp gì cứ tìm tôi."

"Thôi khỏi, người rộng lượng như tôi, ghét nhất là người khác mắc nợ mình." Khóe môi Diệp Lâm Thành cong lên một nụ cười tinh quái: "Bây giờ chép phạt mười lần giúp tôi đi, là trả nợ rồi đó."

Tạ Sơ hít sâu một hơi, nói: "Tôi sẽ không giúp cậu chép phạt."

"Nhưng tôi có thể giảng cho cậu hiểu mười câu đó."

Ý nghĩa của việc chép phạt chẳng qua thì vẫn là phải học, nếu có thể nắm chắc kiến thức vậy thì đương nhiên sẽ không cần chép phạt, Tạ Sơ hiểu như vậy.

Diệp Lâm Thành mặc cả: "Vậy sẵn tối nay cho tôi mượn bài tập hóa chép."

Trán Tạ Sơ giật giật: "Được."

Chờ sau khi Tạ Sơ cuối cùng cũng giảng hết tất tần tật mười câu cho Diệp Lâm Thành, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gì là chỉ khi con tằm chết thì tơ mới hết (xiloi mn tui bị ngu thành ngữ 🙂), đuốc cháy thành tro thì nước mắt mới cạn.

Khi phát tình hai tiếng trước cậu không cảm thấy miệng lưỡi khô khốc tới như này.

Diệp Lâm Thành: "Đáp án câu cuối là 42, đúng không?"

"Đúng..." Tạ Sơ mệt mỏi muốn ngủ.

"Nai xừ." Lần đầu làm đúng được một câu toán, Diệp Lâm Thành cảm thấy thành tựu bừng bừng, tràn trề tinh thần búng ngón tay một cái: "Thấy sao hả? Thầy tiểu Tạ."

Tạ Sơ hừ cho một câu: "Quả nhiên không có ruộng nào cày hư, chỉ có trâu là kiệt sức."

Diệp Lâm Thành không nghe thấy cậu lẩm bẩm cái gì, cười tít mắt xòe tay ra: "Bài tập hóa đê."

Tạ Sơ sờ mũi: "Để quên ở nhà rồi."

Thời gian như ngừng lại khoảng chừng là 3 giây.

Diệp Lâm Thành: "Thế tôi chép gì giờ?"

Đôi mắt Tạ Sơ vô tội nói: "Cậu không thấy tôi tay không tới à, ở đâu ra bài tập hóa cho cậu chép?"

"Thế sao cậu nói là "được" mà?" Diệp Lâm Thành bắt chước vẻ mặt ung dung của cậu, biểu cảm không a dua nịnh bợ.

Tạ Sơ bĩu môi: "Ban ngày cậu không nhớ cậu đã hỏi tôi câu gì rồi à?"

Diệp Lâm Thành nghĩ nghĩ,

Hắn đứng ngoài cửa lớp, hình như có hỏi câu đó rồi.

"Lời cậu nói có câu nào thật không?"

Tạ Sơ: "Lúc đó không phải tôi đã trả lời cậu rồi à?"

"Có đâu."

Diệp Lâm Thành ngẫm lại ba lần câu "không có", sau đó nhếch mép nói: "Được rồi, thế cậu làm ra đáp án rồi thì vẫn nhớ rõ mà nhỉ."

Hắn bày bài tập hóa ra: "Điền lại lần nữa đi."

Cái này lại không có gì khó. bài tập trang sáu mà lão phù thủy cho đa số là câu hỏi trắc nghiệm và câu hỏi điền công thức hoá, Tạ Sơ đã làm xong trong giờ giải lao, tất nhiên là vẫn nhớ đáp án kha khá.

"Được." Tạ Sơ gật đầu.

Diệp Lâm Thành thấy cậu không định ăn quỵt, cũng biết mình giày vò người ta chút chuyện này cũng khó lắm, thế là nhân lúc Tạ Sơ chép lại đáp án vào chỗ trống, thì bèn xuống lầu gọt cho người ta đĩa trái cây, còn rót cho ly sữa bò.

Diệp đại thiếu gia hiếm khi làm mấy việc này, thế nên trái cây gọt ra rất kinh khủng, mất gần mười lăm phút để gọt vỏ trái lê, gọt một hồi mà cũng không gọt nỗi ba miếng, cũng may là vẫn còn cherry với nho xanh rửa sạch là xong, gom gom lại cũng được một đĩa trái cây. Rồi cho sữa bò vào lò vi sóng hâm cho ấm ấm, bày ra đĩa ngay ngắn rồi bưng lên.

Mở cửa ra, trước bàn không có ai.

Nhìn lại, chăn ở trên giường phồng lên một đống nhỏ, Tạ Sơ nhắm nghiền mắt ngủ ngon lành.

Một loại dự cảm không lành trỗi dậy, Diệp Lâm Thành đặt đĩa hoa quả xuống, nhìn vào vở bài tập hóa học của mình.

Trắng bóc như tuyết.

Diệp Lâm Thành xách cuốn vở, đứng ở bên giường, lầm bầm trút giận ba lần: "Nhóc thối tha."

Rốt cuộc cũng không đánh thức người dậy.

Dù sao đang là thời kỳ đặc thù, hắn cũng nhìn ra tối nay Tạ Sơ rất mệt mỏi.

Diệp Lâm Thành tiếp tục chỉ vào Tạ Sơ nói bằng ngôn ngữ hình thể: "Mai dậy điền cho bố!"

Tạ Sơ sáng sớm về nhà lấy cặp, đoạn thời gian lên lớp bộn bề, cậu cũng không nghĩ là mình có thể bắt được xe, nên trực tiếp ngồi xe tài xế riêng của Diệp gia tới trường.

Diệp Lâm Thành đích thân "thúc giục" cậu ở trên xe mau giao bài tập hóa, mới xách cặp ngồi vào chỗ, bắt đầu điên cuồng chép.

Đầu Cố Thanh nghiêng sang bên cạnh, hít hít mũi.

"Em có cảm giác ngửi thấy mùi gian tình đâu đây."

Diệp Lâm Thành lấy tay ấn cái mũi chó của cậu ta về, "Chép cho xong bài của mày đi, Bớt xàm lông lại."

Cố Thanh duỗi tay lật bìa sách bài tập xem: "Của Tạ Sơ?"

Diệp Lâm Thành ừ một tiếng.

Cố Thanh than tiếc: "Quả nhiên lại có thêm Omega xinh đẹp trốn không thoát móng vuốt ma quỷ của anh."

Diệp Lâm Thành cười: "Có cái cức, mượn bài tập chép có chút, mà bây giờ cậu ấy đang nhìn tao với ánh mắt như kiểu tao ăn cướp mất tám triệu của cậu ấy vậy." Nói xong bèn đẩy lưng ghế đυ.ng vào bàn học đằng sau: "Dụ Dương, mày chép không?"

Mọi khi Dụ Dương là đứa chép bài tập tích cực nhất mà sau nay lại im re, nửa ngày mới giận dữ nghẹn ra một câu.

"Diệp Lâm Thành anh đúng là một con chó!"

Dụ Dương đã hoàn toàn quên mất bài tập về nhà, ngồi đằng sau nghiến răng ngẩng đầu lên, ném điện thoại lên bàn giữa Cố Thanh và Diệp Lâm Thành, vẻ mặt vặn vẹo vì tức giận.

Diệp Lâm Thành liếc nhìn,

Bot trường trung học số 1 Gia Thành: Hotboy nào đó và học bá nào đó đang sống cùng nhau?

Khác với lần trước, lần này còn đính kèm thêm hình bên dưới, xe của nhà họ Diệp đậu ở bên kia đường, Diệp Lâm Thành và Tạ Sơ lần lượt bước ra, lộ đầu ra ngoài.

Có thể nói là tin thật ảnh thật.

Một comment sôi nổi phía dưới:

"yooooooo,thật là hấp dẫn, chuyện gì thế này, có chị dâu rồi mà còn không biết."