Chương 9: Cho tôi

"Chuyện này không thể trách bố vả vào mặt mày."

Diệp Lâm Thành buông tay: "Gia đình cậu ấy sống ở Hồ Tâm Loan Ngự Đảo thật. Buổi sáng không bắt được xe, nên đi chung tới trường."

Cậu ấy không nói chuyện xảy ra tối hôm qua, chung quy thì vẫn là chuyện của người ta.

"Đưa bài tập hóa qua đây, em chép trước." Dụ Dương duỗi tay vẻ mặt đau khổ nói.

Cố Thanh ngẫm nghĩ: "Vậy té ra cậu ấy chính là kiểu con nhà giàu mà mẹ em hay nói vừa có tiền còn vô cùng cố gắng vô cùng tinh anh khiến người ta ganh ghét."

Diệp Lâm Thành dùng cạnh bàn tay bổ vào sau ót cậu ta, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Ai thèm ở bên cậu ấy. Tao cảm thấy cậu ấy rất thú vị, hễ cứ mở miệng là hệt như quỷ nói dối.

Hắn nói xong lại nhìn chăm chú Tạ Sơ ở xa xa.

Chỗ ngồi bên cửa sổ vào sáng sớm rất sáng, rèm kéo lại phân nửa, không ngăn được tia sáng rọi vào bên trong từ khe hở, chiếu lên trên chiếc gáy nhỏ đặc biệt trắng nõn.

Diệp Lâm Thành như bị tia nắng kia xuyên tới, nheo mắt lại.

Cho dù có ở bên nhau thật đi nữa, Tạ Sơ là một Omega, còn chẳng phải hắn muốn khống chế như thế nào cũng được đấy sao.

Tiểu Diệp, địa vị rất vững chắc.

Tiết đầu tiên là toán.

Mã Như Nho đứng trên bục giảng, sáng sớm hai con mắt sưng húp trợn trừng trừng như hai cục bong bóng cá, liếc nhìn quanh lớp một vòng, trực tiếp hướng về tổ cuối chót.

"Diệp Lâm Thành, chép phạt mười lần của em đâu?"

Dụ Dương: "Thôi rồi tèo ơi. Sáng nay Hà Mã còn chưa ăn được món mì kéo sợi ở canteen."

Thời tiết hôm nay mát mẻ hơn một chút, trong biệt thự Hồ Loan cũng toàn là quần áo mùa thu, Diệp Lâm Thành đã mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, bên trong là chiếc áo thun dài tay thấp thoáng màu đỏ. che bớt đi dáng vẻ badboy ngày thường, nhìn trông cực kỳ tươi mát.

Mã Như Nho bước xuống, ngay sau đó trong lớp đã có tiếng xì xào ở mấy hàng đầu.

Kỷ Phi Phi ngồi đằng sau Tạ Sơ nhỏ giọng thốt lên: "Hotboy lớp ta sáng sớm mặt hay sưng mà sao vẫn đẹp trai ghê á."

Cậu ta và Tạ Sơ là hai Omega duy nhất của lớp 7, Kỷ Phi Phi những lúc thế này thường hay thảo luận ý kiến với Tạ Sơ, nhưng lần nào Tạ Sơ cũng chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục làm bài không quan tâm, dần dà Kỷ Phi Phi cũng không đi càu nhàu cậu nữa, mà chuyển đối tượng sang bạn cùng bàn của Tạ Sơ là Quan Lương.

"Lão Quan, cậu mau dùng con mắt của một Alpha nói xem, có phải vậy không?"

Quan Lương may mắn được ngồi ở góc nằm giữa hai điểm đỏ trên một vùng thảo nguyên xanh lè (ý là ngồi giữa 2 nhỏ O làm điểm nhấn) , luôn luôn là một người tốt bụng, "Phải, cậu ta chính là Adam của tụi Omega các cậu, cậu hận không thể liếc mắt một cái là đẻ luôn."

Kỷ Phi Phi chọi một viên hạt dẻ qua: "Tớ chính là đồ mê trai đấy, cũng đâu có tới lượt tớ, còn nữa, các cậu đâu mà các cậu." Cậu ta liếc nhìn Tạ Sơ với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Tiểu Tạ của chúng ta thế nhưng không vì nhan sắc mà khom lưng, coi hotboy như không tồn tại, một lòng chuyên tâm học hành."

Quan Lương liếc nhìn bạn cùng bàn đang chống tay lên cằm thoải mái tính toán, không nói câu nào.

Ở phía cuối lớp, tiếng Diệp Lâm Thành vang lên:

"Tối qua em làm lại hết các câu hỏi rồi ạ, thấy mình hiểu hết rồi nên em không chép phạt nữa."

"Em đang bịp ai đấy hả?"

Mã Như Nho đập mạnh xuống bàn của Cố Thanh ở gần lối đi, bút trên bàn rung rung rồi rớt xuống đất: "Em lừa tôi đấy à? Hay em đang tự lừa chính bản thân mình?"

Với tư cách là một thành viên của đại quân làm biếng chót lớp, đừng nói là Mã Như Nho, ngay cả Cố Thanh và Dụ Dương trước sau trái phải, trong lòng cũng xót xa than thở dùm.

Câu nói dối này quá là thấp hèn rồi.

Còn không bằng nói thiệt cho xong.

Mã Như Nho không cho giải thích, nói: "Đứng dậy đi ra ngoài cho tôi. Khi nào chép phạt xong mới được vào."

Trường trung học số một Gia Thành là ngôi trường nổi tiếng một trăm năm, tuy hiện tại nhà trường đã cải tiến rất nhiều cách giảng dạy, đã đưa vào các giáo viên tài giỏi trẻ tuổi, nhưng không ít thầy cô lớn tuổi vẫn còn dạy theo kiểu cứng nhắc của mình.

Cái quan niệm bảo thủ đã quyết định sự phán đoán của ông.

Học sinh giỏi hay quên là thật.

Còn học sinh kém làm đúng thì là copy.

Mã Như Nho là đại diện của thế hệ đi trước.

Tóm chặt và theo dõi sát sao nhưng lại thô lỗ và vô lý không chịu được.

Trong lớp lặng ngắt như tờ, Diệp Lâm Thành không nhúc nhích dù chỉ là một bước, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mã Như Nho.

Cố Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn:

Tiêu rồi, chó Diệp nó cọc rồi.

Thực ra trong lòng cậu ta rất rõ, Diệp Lâm Thành luôn sẵn lòng phối hợp làm một học sinh bình thường, không muốn làm gì đặc biệt để trở nên nổi bật. Nhưng nếu hắn không nguyện lòng, thì cho dù Mã Như Nho có làm ầm tới tai của hiệu trưởng, thì anh của bọn họ cũng không có gì phải sợ.

Mới sáng sớm tâm trạng của Mã Như Nho rõ ràng là không tốt, giọng còn to hơn thường ngày, rống to tới mức nguyên dãy lầu ai cũng có thể nghe thấy: "Tôi nói em không nghe thấy à?"

Trong lớp ngay lập tức không ai dám nói một lời.

Tất cả đều im lặng.

Lúc này có tiếng ghế xê dịch, mọi ánh mắt đều dồn về phía đó.

Có một người ở hàng bốn tổ bốn đứng lên.

Tạ Sơ: "Thưa thầy Mã."

Khi Mã Như Nho nhìn thấy đó là học sinh tâm đắc của ông, lửa giận trong lòng cũng kìm xuống, không ngắt lời cậu.

"Bạn Diệp Lâm Thành bị mất góc, thực ra có chép phạt đi chăng nữa cũng không hiểu gì."

Tạ Sơ vừa nói xong, cảm giác được gần như toàn bộ lớp học đều đổ dồn nhìn chằm chằm sang đây. Cậu ghé mắt qua, nhìn thấy Diệp Lâm Thành nhếch lên khóe miệng cười xấu xa với cậu.

Tạ Sơ dừng một chút: "Cho nên hôm qua bạn ấy van xin em giảng bài lại cho bạn ấy một lần nữa ạ."

Cuộc chiến giữa hai phe Hotboy học dở và Hà mã nóng nảy đã có thêm một học bá nhất khối, hơn nữa học bá thế mà lại giúp đỡ hotboy.