Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôn Thủy Đun Harry

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Scorpio con thích nhà nội không?” Harry nhìn con trai khóc mà cũng đau lòng, ôm lấy bé.

“Thích ạ, ở đó có sân bóng thật to, trong hồ còn có nhân ngư nhỏ, có cả rồng nữa. Ba, ba muốn đuổi con đi sao?”

“Không, cục cưng, cả đời ba cũng sẽ không đuổi con đi. Chỉ là bây giờ thân thể ba không khỏe lắm, nên bắt đầu từ ngày mai, con sẽ đến nhà nội ở một thời gian ngắn, đợi đến khi ba khỏe rồi thì sẽ đón con về.” Scorpio nghe ba nói muốn cho bé sang nhà nội ở liền oa một tiếng khóc lớn. Chắc chắn là ba không cần bé nữa rồi.

“Oa oa… Ba, ba đừng đuổi con đi mà… Con không muốn ở nhà nội đâu… Con muốn ở với ba hoài cơ… Ba, không phải là ba đang có em trai sao?” Tay nhỏ của Scorpio đặt trên bụng Harry, bởi vì là song sinh, lại năm tháng nên bụng cậu nhô lên rõ ràng.

“Đúng vậy, là em trai cùng em gái đó. Ba muốn chăm sóc các em, nên không có thời gian chăm sóc cho Scorpio. Cha cùng ông bà nội đều ở dinh thự Malfoy, để cho họ chăm sóc con, có được không?”

“Cha và con đều đi thì ai chăm sóc cho ba đây? Ba, ba và cha đừng xa nhau mà.” Scorpio miễn cưỡng chấp nhận lí do này, nhưng vẻ mặt vẫn không mấy tình nguyện.

Harry hôn lên trán bé một cái, “Có ông Snape chăm sóc cho ba mà. Chẳng lẽ Scorpio đã quên rằng hồi nhỏ cũng là ông chăm lo cho chúng ta sao?”

“…Vậy con có thể về thăm ba không ạ?”

“Đương nhiên rồi, cục cưng của ba, giữ cái chìa khóa này cho cẩn thận, lúc nào muốn về thì chỉ cần nghĩ đến dinh thự Potter là được rồi.” Harry dùng đũa phép biến ra một cái chìa khóa, ở trên đó có khắc chú ngữ dùng để bảo vệ Scorpio và phòng ngừa người ngoài sử dụng. Cậu có linh cảm là hai đứa con này trong bụng sẽ gây khó khăn cho mình nhiều hơn so với anh bọn chúng gấp mấy lần. “Ngày mai liền thu dọn đồ sang nhà nội đi, ba sẽ báo với bà nội, được chứ?”

“Dạ, nhưng ba ơi, hôm nay con ngủ cùng ba được không ạ?” Harry gật đầu cười, kêu gia tinh mang áo ngủ của Scorpio đến, dẫn bé đi tắm, rồi kể chuyện cho bé nghe, sau đó hai ba con ôm nhau ngủ say.

Sáng hôm sau, giáo sư Snape đã sớm mang một rương lớn sách vở cùng độc dược và thảo dược sang dinh thự Potter, ông nhất định phải tìm cho ra nguyên nhân chuyện này. Ông luôn cảm thấy hai đứa nhóc trong bụng của Harry không có đơn giản như vậy, nhất định sẽ có biện pháp.

Tối qua Harry thừa lúc Scorpio đang ngủ mà liên lạc với dinh thự Malfoy, báo với Lucius rằng Scorpio sẽ đến đó ở một thời gian, đồng thời cảnh cáo Draco đừng nghĩ đến việc phá được phòng ngự của dinh thự Potter, lệnh cấm đó của cậu sẽ làm cho hắn tử vong khi muốn xâm nhập vào dinh thự. Draco tức giận mà đập phá lung tung trong phòng khách. Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng Malfoy nhìn thấy con trai mình pháp lực bạo động mạnh đến thế, phá hủy biết bao nhiêu là thứ, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Scorpio cùng ba ăn điểm tâm xong thì được Snape dẫn đến dinh thự Malfoy. Draco nhìn thấy con trai giống như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, bây giờ chỉ có Scorpio mới có thể giúp hắn làm hòa với Harry.

“Cục cưng, ba con sao rồi?”

“Ba bệnh rồi, nên đưa con đến đây.” Scorpio nhìn Draco bây giờ thực không tin được đây là người cha luôn chú ý đến bề ngoài của mình.

Bây giờ Draco rõ ràng là không thèm để ý đến hình tượng của mình nữa, hắn chỉ muốn biết Harry như thế nào, “Bệnh? Ba con làm sao vậy?”

“Hôm qua ông Snape đã cho ba uống thuốc, sắc mặt của ba rất không tốt, nhưng mà ông Snape sẽ chăm sóc cho ba.”

“Dray, con nên đi sửa sang lại mình chút đi, mẹ dẫn Scorpio lên phòng.” Narcissa thật sự là nhìn không được nữa. Thật ra là nàng cũng có thể hiểu được cảm thụ của Harry. Nếu như lúc nàng mang thai mà Lucius muốn tìm cách bỏ đứa bé, thì nàng tuyệt đối sẽ li hôn với hắn. Huống chi bây giờ Harry chỉ mới đuổi Draco ra ngoài thôi, chưa cho nó một cái Crucio hay Avada đã là không tệ rồi.

Cuối cùng Draco cũng liên lạc được với ba đỡ đầu của mình, còn chưa lên tiếng đã bị ông ấy phun cho một đống lớn nọc độc, mắng hắn đến thương tích đầy mình. Xà Vương Slytherin phun nọc độc xong liền tiêu sái gửi cú hỏi hắn muốn làm gì.

“Harry không sao chứ ạ?”

“Không sao cái gì mà không sao?! Hôm qua nó thiếu chút nữa sảy thai đó con biết không! Draco, con không biết là người mang thai không thể chịu đựng được việc sử dụng pháp lực lớn như vậy sao! Ngày mai ta phải đến dinh thự Malfoy một chuyến, nói cho con công Lucius kia mở cửa thư phòng của hắn sẵn đi, nhìn con bây giờ còn có chút nào giống Slytherin hay không! Còn không mau cút đi sửa sang lại!” Sau khi rống giận thoải mái, Snape liền phất tay dẹp thư sấm, tiếp tục nghiên cứu sách cổ.

Mà bây giờ Harry cũng đang nghiên cứu sách cổ.

“Linh hồn huyền bí”, “Nghiên cứu nội tâm”, “Linh hồn mờ ảo bất định”, “Sự hình thành của linh hồn”… Harry tìm hết tất cả những sách có liên quan tới linh hồn trong thư việc gia tộc, cậu nhất định phải tìm cách giải trừ linh hồn bạn đời trước khi hai con chào đời.

Bên cạnh đó, cậu cũng gởi cú cho Hermione, hi vọng cô ấy tìm được gì đó, thậm chí còn gửi đến cả gia tộc Longbottom, gia tộc Delacour, Hogwarts, tìm tất cả các sách liên quan đến linh hồn bạn đời. Khi Hermione nhận được thư thì rất hoảng sợ, vội vàng kéo Ron chạy tới dinh thự Potter.

Lúc này Harry đang ngồi ở phòng ăn dùng cơm chiều cùng giáo sư. Thật ra Harry cũng rất bất ngờ khi ăn cơm cùng giáo sư. Bởi vì lần trước cùng nhau dùng bữa, giáo sư chỉ toàn chỉ trích hành động như mấy con quỉ khổng lồ Gryffindor của cậu, khiến ông cực kí không vừa mắt, thế nhưng hôm nay hai người lại yên bình ăn cơm, còn là ăn ở phòng ăn chứ không phải ở hầm điều chế dược. Khi Hermione cùng Ron đẩy cửa ra thì thấy cảnh hai người ngồi ăn cơm không khỏi bất ngờ.

“Trò Granger, trò Weasley, đứng xem người khác ăn là chuyện rất vô lễ! Gryffindor thật quá vô kỉ luật rồi!” Hermione vội vàng xin lỗi, ngồi xuống bàn ăn. Gia tinh giúp họ chuẩn bị bữa ăn vô cùng phong phú, thế nhưng Hermione hết nhìn thức ăn của mình đến bàn ăn đa dạng trước mặt Harry, luôn có cảm giác không giống nhau lắm.

“Harry, cậu đang ăn gì vậy?”

“Thức ăn dành riêng cho nam phù thủy mang thai. Trò Granger cũng muốn một phần sao?” Snape cũng không ngẩng đầu, chậm rãi cắt miếng bò bít tết trong đĩa. Hai vợ chồng Weasley nghe xong liền không dám tin nhìn Harry. Ron thủy chung vẫn không chấp nhận được chuyện Harry mang thai, nên biết là không phải ai cũng chịu được việc nhìn thằng bạn thân của mình đột nhiên to bụng.

“Không cần đâu, thưa giáo sư, tuy rằng con cũng đang mang thai bốn tháng.” Hermione nghiêm chỉnh nhìn miếng bít tết trong đĩa của mình, ăn kèm là salad hoa quả mĩ vị.

“Khụ khụ, ăn trước đi, đợi lát nữa bít tết nguội hết bây giờ.” Bốn người dùng bữa trong bầu không khí cực kì quỉ dị. Ăn xong, Snape quay về hầm tiếp tục nghiên cứu độc dược, Harry thì như có như không hỏi Hermione chuyện nghiên cứu linh hồn như thế nào rồi. Kết quả, hiển nhiên cô nàng Granger thông minh hỏi thẳng, “Harry, cậu muốn giải trừ linh hồn bạn đời với Malfoy sao?”

“…”

“Nếu như mình đoán đúng, như vậy thì mình cũng nói rằng cậu đừng vọng tưởng nữa. Lúc trước khi còn ở Hogwarts mình đã hỏi giáo sư Flitwick chuyện này rồi. Giáo sư cũng có nói, không thể nào giải trừ linh hồn bạn đời được, trừ khi một trong hai tiêu tán, không thì cho dù là ngàn vạn kiếp sau nó cũng khắc sâu ấn kí linh hồn lên hai người.”

“Không, trước kia Voldemort có thể tự cắt linh hồn của mình được, mình cũng có thể xóa đi ấn kí này.”

“Harry! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới ngày trước cậu còn nói nói cười cười cùng Malfoy, sao hôm nay lại muốn giải trừ linh hồn bạn đời?” Hai vợ chồng nghiêm túc nhìn Harry. Tuy rằng Ron vẫn không thích gia tộc Malfoy, nhưng vì hạnh phúc của bạn tốt, cậu ta vẫn cẩn thận không bê chuyện thù ghét của mình vào.

“Hermione, mình mang thai, nhưng hai đứa nhỏ này lại là Muggle! Draco thậm chí còn muốn bỏ tụi nó!” Mỗi lần nghĩ tới chuyện này là Harry không thể nào bình tĩnh được, nắm tay siết chặt lại mới có thể ngăn mình không rút đũa phép ra mà phá hoại. Hermione cùng Ron đều sợ ngây người.

Ron vội vàng tiến lên giúp Harry bình ổn tâm tình. Snape còn chưa quay về đến hầm thì bùa báo động trong nhà đã vang lên, vội vàng quay về cho Harry sắc mặt trắng bệch uống vài bình dược. Sau đó không hề do dự mà phun nọc độc khắp người ba con sư tử đã lớn nhưng vẫn ngu ngốc kia, đặc biệt là Harry pháp lực bạo động. Mặt Hermione đỏ bừng không dám cãi lại, sau đó cùng Ron đỡ Harry quay về phòng ngủ. Hermione lần thứ hai nghiêm túc nói với Harry rằng không nên tiếp tục vọng tưởng việc sẽ giải trừ được linh hồn bạn đời.

Linh hồn bạn đời là do Merlin ban ân, nếu như cậu không muốn chết, không muốn để cho Scorpio con trai hai người mất đi song thân thì mau bỏ cái suy nghĩ này đi. Nếu như không tin thì có thể tự mình đi tìm giáo sư Flitwick kiểm chứng. Cô còn đảm bảo lời của giáo sư sẽ không khác lời của mình bao nhiêu đâu.

Hermione đương nhiên không trông cậy vào việc chỉ với mấy câu nói đó thì Harry đã từ bỏ suy nghĩ trong đầu, nếu như cô có thể làm được thì Harry không còn là Harry nữa. Cô phải liên lạc với Malfoy ngay thôi.

Hermione bảo Ron quay về nhà chăm con, còn mình thì truyền tin khẩn cho Draco, hẹn gặp hắn ở quán cà phê gần Bộ Phép thuật, ngay lập tức. Draco sau khi nhận được tin liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, vừa bước vào phòng thì đã bị Hermione phóng bùa vào mặt.

“Granger, cô đang làm cái gì vậy hả?”

Vừa rồi Hermione cố ý phóng bùa chệch đi, nếu không thì làm sao tên này có thể yên ổn đứng đó, “Làm gì hả? Malfoy, cậu vậy mà chỉ vì hai đứa bé kia là Muggle mà muốn Harry bỏ tụi nó!”

“Tôi không có!” Draco cảm thấy mình rất ủy khuất. Tuy rằng hắn nháy mắt từ chối, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến việc kêu Harry phá thai. Đó là con của bọn họ, sao có thể bỏ được.

Hai người đánh nhau trong không gian nhỏ bé, cuối cùng Hermione vẫn bị Draco tước đũa phép.

“Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ, cô Granger?”
« Chương TrướcChương Tiếp »