Chương 19: Tom, Mày Có Muốn Kiểm Tra Cơ Thể Bất Tử Không? (1)

Cuối cùng, nó kết thúc bằng khói vẽ hình mặt mèo tươi cười.

“Được lắm, Tom giỏi ghê. Tao chỉ là tên yếu nhớt cần dựa vào đạo cụ.” Trương Đạt Dã đành phải thừa nhận mình cùi bắp.

Tom khoanh hai tay, miệng nhúc nhích chuyển điếu xì gà từ khóe miệng bên trái sang phía bên phải, vẻ mặt đầy đắc ý.

Trương Đạt Dã cướp xì gà khỏi miệng Tom, dập tắt cả hai điếu: “Được rồi, đừng chơi nữa. Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

Đây tuyệt đối không phải là đố kỵ. Lại nói, Tom hút thuốc sẽ có hại cho sức khỏe nó thật à?

Trương Đạt Dã nâng tay định vứt xì gà đi, suy nghĩ một thoáng lại rút tay về, thử nhét vào trong cột vật phẩm của mình. Kết quả là không thể nhét điếu xì gà của Tom vào, điếu của mình thì vừa nhưng chiếm một ô chứa đồ ngoài định mức.

[Xì gà giả ngầu đã qua sử dụng: Không có hiệu quả đặc biệt nào, nhưng mùi vị của nó cực tuyệt vời đối với dân nghiện thuốc.]

Chả hiểu tuyệt chỗ khỉ nào...

Thôi thì cứ giữ nó lại trước đã. Đằng nào cũng còn nhiều ngăn chứa đồ, chẳng may sau này có chỗ dùng được thì sao?

Tư duy của người chơi kiểu Hamster quấy phá, chỉ cần balo còn ô chứa là chẳng nỡ ném cái gì đi cả.

Đạo cụ thần kỳ còn lại là sữa bò. Trương Đạt Dã vừa lấy ra xem thử xong đã vội nhét ngược vào. Thứ này thật sự đang sôi ùng ục, trông như sắp phát nổ bất cứ lúc nào, ngay cả Tom nhìn còn hoảng sợ.

Trương Đạt Dã không dám nếm thử, cũng không nỡ bỏ phí nó. Sau này nhỡ may gặp nguy hiểm đánh cược được ăn cả ngã về không rồi tính sau.

Trương Đạt Dã nhìn đồng hồ, quyết định vận động thêm một lát. Vừa có thể bổ sung năng lượng cho trận đồ ma pháp, lại còn có thể rèn luyện cơ thể, một mũi tên trúng hai đích.

Trương Đạt Dã nhìn con số đang chậm rì rì tăng lên, tinh thần phấn khởi gấp trăm lần. Dìu ta đứng lên, ta còn có thể chạy được!

Miễn cưỡng chạy bộ thêm nửa giờ, kéo năng lượng tăng lên đến 43%. Lần này Trương Đạt Dã thực sự là mệt thành chó, thở hồng hộc.

Cậu phát hiện tốc độ chạy bộ cũng có ảnh hưởng đến mức tăng năng lượng. Tóm lại, chạy chậm thì tốn một tiếng rưỡi là tích đầy năng lượng, mà tốc độ nhanh hơn thì một tiếng là đủ rồi.

Cậu cũng thử hình thức vận động khác như hít đất, năng lượng cũng tăng lên, nhưng hiệu có vẻ không bằng chạy bộ.

Nói chung là sau này mỗi ngày phải kiên trì vận động ít nhất nửa tiếng trở lên. Chờ khi nào thể lực tốt hơn thì cậu có thể bổ sung năng lượng nhiều lần trong ngày.

Với thể lực bây giờ của Trương Đạt Dã thì dù lựa chọn loại vận động nào cũng là khảo nghiệm gian khổ. Hiện tại cậu cực kỳ hâm mộ mấy người có thể năng tốt.

Nhưng dù khó khăn đến mấy cũng phải kiên trì. Nói cho cùng, nếu thực lực quá yếu thì không cách nào có cảm giác an toàn ở cái thế giới này.

Trương Đạt Dã lê cơ thể mệt mỏi, dẫn Tom chậm chạp đi bộ trở về.

Vừa rồi vẫn luôn tập trung nghiên cứu việc bổ sung năng lượng, không xem kỹ phong cảnh của hòn đảo này. May mà cậu không có thuộc tính mù đường nghiêm trọng như Zoro, nếu không thì chắc chắn không thể về chỗ cũ.

Cậu quan sát những kiến trúc nhà cửa đầy nét đặc sắc của nước khác, nhìn người đi đường qua lại và bong bóng thỉnh thoảng chui từ mặt đất ra ngoài.

Tom tò mò nhìn người cưỡi xe tiến vào bong bóng, còn có người cho hành lý vào bong bóng rồi dùng một sợi dây kéo bong bóng đi như kéo bóng bay.

“Tom, đến thử một lần xem!” Trương Đạt Dã tiện tay vơ lấy một bong bóng vừa bay tới trước mắt, ấn thẳng lên đầu Tom.

Tom còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đầu đã lọt vào trong quả bong bóng to bằng trái bóng rổ.

Ban đầu nó hơi giật mình, nhưng lập tức phát hiện không có vấn đề gì. Vẫn còn thở được như thường, tầm nhìn cũng không có bị ảnh hưởng.

Trương Đạt Dã giơ tay vẫy qua vẫy lại trước mặt Tom: “Mày có cảm thấy khó chịu không? Có muốn chui cả người vào thử xem không?”

Tom rất thích thú, mèo mà thấy thứ gì tròn trịa là không nhịn được muốn chui vào trong.

Thế nên chú mèo Tom tò mò bị Trương Đạt Dã nhét cả vào bong bóng, cuộn tròn tạo thành một trái bóng mèo, mắt to vô tội chớp rồi lại chớp.

Trương Đạt Dã buông tay, bong bóng chứa Tom cứ thế bay thẳng lên trời.

Nghe nói bong bóng này hình thành từ chất khí sinh ra khi rễ cây đước dưới chân hô hấp, làm loại nhựa đặc biệt do rễ cây tiết ra căng phồng lên, tạo thành bong bóng.

Những bong bóng này sẽ bay lên trên mãi, đến khi nào rời khỏi hoàn cảnh đặc biệt của quần đảo Sabaody thì mới vỡ tan.

Trương Đạt Dã là học sinh khoa học tự nhiên, phản xạ nghĩ tới mật độ không khí do rễ cây thở ra và không khí trong trạng thái bình thường, cảm thấy bong bóng này bay lên được hình như không khoa học gì cả?

Còn chưa kể trong bong bóng còn có một con mèo.