Chương 22: Lại Có Thêm Hai Đạo Cụ (1)

Goodman không hề gượng gạo: “Ha ha, đúng là nói hơi lố. Thật ra chỉ ăn được có chín phần rưỡi thôi!”

“Đúng là...” Phu nhân Molly đỡ trán, cuối cùng vẫn quyết định chừa cho ông chồng mình vài phần mặt mũi, xoay người đi thu dọn bát đĩa.

Goodman khoác lác thêm một hồi rồi mới nhắc tới chính sự: “Em trai Đạt Dã. Tôi đã hỏi thăm mức tiền lương của gia sư rồi, sau đó mới biết chỉ quý tộc mới có thể mời bọn họ. Hơn nữa, người như chúng tôi chẳng thể mời những học giả như vậy...”

Goodman nói đến đây thì thấy hơi xấu hổ. Vì chuyện này mà hắn bị đám công nhân giễu cợt suốt buổi chiều, nói ‘Goodman muốn làm lão gia quý tộc’ gì gì đó. Thế nên hắn mới biết mình “thất lễ” nhường nào.

“Không cần để ý chuyện nhỏ ấy. Chú đã giúp cháu rất nhiều rồi, công việc gì đó...” Trương Đạt Dã cũng không ngờ gia sư ở thế giới này lại cao thượng đến vậy. Định nói rằng mình tìm việc khác là được rồi.

Goodman thấy Trương Đạt Dã hiểu lầm, vội vàng cắt ngang: “Không không không, ý tôi là… Dù sao nhà chúng tôi không cần bồi dưỡng quý tộc gì cả, thế nên sợ rằng không trả cho cậu được cao đến thế. Mỗi ngày học một giờ, một tháng 10 vạn belly được không? Đương nhiên, chúng tôi vẫn sẽ phụ trách ăn ngủ.”

Trương Đạt Dã còn chưa hiểu rõ vật giá nơi này. Nhưng cậu nhớ rằng mẹ nuôi Bellemere của Nami bị Arlong gϊếŧ cũng chỉ vì không nộp đủ 20 vạn belly phí bảo kê. (Quy tắc của Arlong là người lớn 10 vạn, trẻ con 5 vạn. Toàn bộ tài sản của Bellemere chỉ có 10 vạn, dùng để mua mạng cho Nami và Nojiko.)

Từ chuyện này cũng nhìn ra được, người bình thường muốn kiếm 10 vạn một tháng là chuyện khó khăn. Vậy mà mỗi ngày Trương Đạt Dã chỉ cần dạy chữ một giờ là kiếm được số tiền này, có thể nói là mức lương cao.

“Có phải con số này hơi lớn không? Chi nhiều tiền cho cháu như vậy, nhà của chú...” Trương Đạt Dã nói ra nỗi lo của mình. Gia đình này đối xử với cậu rất tốt, hơn nữa việc ‘gia sư’ này nhìn kiểu gì cũng giống như dành sự quan tâm đặc biệt cho cậu. Nếu vì cậu mà sinh hoạt của gia đình này chịu ảnh hưởng thì không hay chút nào.

Goodman vỗ vai Trương Đạt Dã, cười sang sảng: “Ha ha ha, đừng xem thường thu nhập của tôi nhá. Tôi là người đóng tàu ưu tú nhất của hòn đảo số 59 đấy!”

Trương Đạt Dã nghe vậy thì yên tâm hơn. Cũng đúng, tàu của thế giới này tương đương với xe hơi sang trọng ở thế giới kia. Tại quần đảo Sabaody, chi phí chế tạo hay sửa chữa tàu chắc cũng không ít đâu. Thế nên người đóng tàu có lẽ thuộc tầng lớp thu nhập cao mới đúng.

Nói đến đây không thể không nhắc một câu, mua một chiếc tàu cũ tương tự như Going Merry cũng đã trên dưới 100 triệu belly. Vậy thì loại tàu mới kiểu Going Merry phải tốn khoảng 200 đến 300 triệu ấy chứ. Thế mà Kaya nói tặng là tặng ngay được, không hổ là phú bà. Usopp đáng ghét, đúng là kẻ sinh ra để chiến thắng.

Về phần sư tử nhỏ Thousand Sunny sau này, chỉ riêng vật liệu gỗ của cây kho báu Adam đã tiêu tốn 200 triệu, cộng thêm toàn bộ người đóng tàu đỉnh cấp trong thành phố Thất Thủy (manga: Water Seven) không ngủ không nghỉ chế tạo, cộng thêm cả đống công nghệ đen*. Nếu tính số tiền thưởng của băng Mũ Rơm khi đó, có bán cả nhóm cũng khó mà mua được con tàu.

*khoa học công nghệ/sản phẩm vượt xa phạm vi công nghệ hoặc kiến

thức hiện tại của con người, thiếu cơ sở khoa học và vi phạm các nguyên tắc tự nhiên.

“Nhỏ lại rồi! Nhỏ lại rồi!” Bayer bên cạnh la lên hưng phấn.

Goodman và Trương Đạt Dã cùng quay đầu nhìn lại, thấy cái bụng tròn vo như quả bóng của Tom đang xẹp xuống với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cuối cùng khôi phục như cũ, cứ như chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Tom ngồi lên xoa bụng, chạy qua cọ chân Trương Đạt Dã.

Trương Đạt Dã bế Tom lên, sờ thử bụng nó. Cậu cảm thấy thể chất của chú mèo này rất giống Luffy.

“Đúng là con mèo thú vị.” Goodman hứng thú hỏi: “Có muốn ăn thêm gì nữa không?”

Tom lắc đầu, nó thực sự đã no căng bụng, không muốn ăn gì nữa hết... Trừ phi có đồ ăn làm cho nó vừa ngửi đã chảy nước miếng.

Cảm thấy nghỉ ngơi ổn rồi, Trương Đạt Dã định nhân lúc chưa tối để ra ngoài vận động thêm một lát.

Bayer la lối ồn ào đòi đi chung, lại bị Goodman túm trở về.

Đến tận khi Trương Đạt Dã ra khỏi cửa vẫn nghe được Goodman hỏi: “Lại đến chỗ lão Bob nghe chuyện vớ vẩn gì thế hả?”

Trương Đạt Dã sải chân, vừa chạy vừa nhìn chằm chằm vào mức năng lượng thay đổi: 45%, 46%...

Mãi đến 81%, Trương Đạt Dã cảm thấy mình chỉ thở thôi cũng đau phổi, tiếng hít thở phì phò như ống bễ. Cậu đành phải đi chậm lại.

Chính cậu cũng không ngờ, rõ ràng buổi chiều còn mệt như chó, nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm tối là có thể chạy được lâu đến vậy. Hóa ra phần ăn cho ba người không phải chỉ ăn không mà thôi. Xem ra mục tiêu vận động nửa tiếng mỗi ngày không khó hoàn thành cho lắm.