Chương 24: Rèn Luyện Nào, Triệu Hồi Nào

Mà những người đó cũng không biết rằng, con thứ ba của gia đình Vinsmoke đã nhân lúc chiến tranh thoát khỏi Germa, tiến vào biển Đông.

“Anh Đạt Dã, em nhớ rồi ạ!” Bayer hô lên.

“Tốt, viết cho anh xem thử.” Trương Đạt Dã nhìn chữ viết xiêu vẹo dưới ngòi bút của Bayer: “Tốt lắm, tiếp theo anh sẽ dạy em viết tên ba mẹ.”

Lúc Trương Đạt Dã còn nhỏ đã học viết tên mình và tên của cả nhà trước khi học ghép vần và nét vẽ. Có lẽ làm thế thú vị hơn, nhờ đó mà cậu chỉ cần nhớ cách “vẽ” ra những chữ đó thế nào thôi.

Thế nên giờ cậu cũng định để Bayer học cách viết một vài cái tên trước, sau đó mới dạy thằng bé chữ cái cơ sở.

Làm thế có vẻ khá hiệu quả, trẻ con luôn học được những gì chúng cảm thấy hứng thú rất nhanh.

Sau khi hoàn thành mục tiêu dạy học hôm nay, Trương Đạt Dã kể cho Bayer nghe câu chuyện trên số báo mới: Chiến binh biển cả Sora đại chiến với chiến binh siêu cấp Hỏa Hoa Hồng của quân đoàn Germa tà ác.

Chuyện này đề cập đến công nghệ và đồng phục chiến đấu của Germa, trông Bayer có vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

Chính Trương Đạt Dã cũng ngưỡng mộ nữa. Đồng phục chiến đấu này, biến thân này. Có lẽ người khác cảm thấy chỉ là chuyện kể, nhưng Trương Đạt Dã biết tất cả đều là sự thật.

Mặc đẹp là một chuyện, quan trọng là mạnh. Vỏn vẹn bốn, năm người đã đủ để ngăn chặn sức chiến đấu dữ dội của băng hải tặc Big Mom, tạo cơ hội cho nhóm nhân vật chính chạy chốn.

Đáng tiếc, tất cả đều được chế tạo riêng theo gen, Trương Đạt Dã chỉ có thể lau nước bọt và bắt đầu lịch rèn luyện của mình.

Hôm nay triệu hồi được hai thứ thú vị:

[Bể cá kiên cố: Vốn là bể dùng để nuôi cá vàng, nhưng từng có một con cá mập chen... đầu vào bên trong.]

[Đàn guitar của cậu Jerry: Một cây guitar nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng đàn hay bị đứt dây… Chắc bạn biết tôi lấy dây đàn từ đâu rồi nhỉ?]

Trương Đạt Dã không ấn tượng về bể cá lắm, nhưng chuyện cây đàn guitar ấy mà... Trương Đạt Dã lấy đàn guitar ra, nó còn nhỏ hơn tay cậu. Cậu tiện tay gảy hai lần, âm thanh nghe khá hay.

Nhưng khi Tom nghe được âm thanh này thì lập tức bụm kín ria mép của mình, nhớ lại những ký ức không vui mấy.

Trương Đạt Dã cười khẽ, cất guitar đi. Đúng là thứ này chẳng tốt lành gì với Tom.

Bữa trưa, Trương Đạt Dã vẫn ăn rất nhiều. Cậu chợp mắt một lúc buổi trưa rồi lại ra ngoài chạy bộ. May mà thời tiết bây giờ có cảm giác như mùa xuân, không đến nỗi nóng như đổ lửa.

Tuy Trương Đạt Dã nhớ rõ vị trí của Đại Hải Trình. Theo hoạt hình thì nó nằm ngay trên đường xích đạo của Trái Đất, thế nên nóng bức quanh năm. Nhưng có vẻ như nói đến lý thuyết thông thường trước khi xuyên qua ở thế giới này là vô nghĩa.

Rèn luyện nào, rèn luyện nào.

Trương Đạt Dã mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi, nghỉ đủ thì lại chạy tiếp. Trở nên mạnh hơn là mục tiêu lâu dài, tạm thời sẽ không nhìn ra hiệu quả, nhưng con số năng lượng trên tay không dối người, những đạo cụ thần kỳ được triệu hồi đến đều có thể thấy được và sờ được.

Nghĩ tới những thứ này, Trương Đạt Dã lại tràn đầy động lực… Đương nhiên, cũng có thể là vì cậu không có việc gì khác để làm.

Mãi đến tối, cuối cùng Trương Đạt Dã đã tích góp đủ năng lượng, nhận được đồ mới:

[Piano loại lớn: Đàn piano được Tom dùng để diễn tấu trong buổi hòa nhạc, kỹ năng cao siêu của Tom đã thắng được tràng pháo tay của toàn bộ khán giả, tuy màn trình diễn kia có xảy ra một việc ngoài ý muốn nho nhỏ.]

[Tủ lạnh lớn nhà Tom: Rau, hoa quả, thịt, trứng, sữa và đủ loại món tráng miệng, muốn gì có nấy.]

Hai vật phẩm lớn làm Trương Đạt Dã thấy hơi khó xử, dù muốn xem thử cũng không thể tùy tiện lấy ra ngay bên ngoài, mà lấy ra ở nhà chú Goodman cũng không ổn lắm.

“Đúng là vẫn nên dọn ra ngoài thì hơn. Chờ khi nào nhận được tiền lương thì tự đi thuê nhà ở thôi, ở nhà người khác bất tiện quá.”

“Hay là bán vài đạo cụ lấy tiền nhỉ?” Việc này phải cân nhắc kỹ hơn. Bán đồ bình thường thì không sao, nhưng lôi đạo cụ thần kỳ ra lại sợ bị người khác nhìn để mắt tới.

Đàn piano chắc là giá trị cao lắm, nhưng nó to quá, cậu không tha đi được thì chớ, lại không muốn lộ ra năng lực của cột vật phẩm trước mặt người khác. Vẫn phải đợi một thời gian vậy.

Những ngày tiếp theo cũng trôi qua gần giống như vậy, mỗi ngày Trương Đạt Dã đều tập thể dục buổi sáng, ăn sáng xong thì dạy Bayer học. Dạy học xong lại ra ngoài rèn luyện, chờ đủ năng lượng thì triệu hồi. Đạo cụ ấy mà, có vài thứ rất thần kỳ, có nhiều thứ nhìn có vẻ không hề có tác dụng gì, nhưng cậu gần như đều giữ cả lại.

Trương Đạt Dã đã chạy khắp những con đường xung quanh, vì cẩn thận nên cậu rất ít khi rời khỏi phạm vi của đảo số 59, mà người dân xung quanh cũng chú ý đến cậu chàng đẹp trai chạy bộ gần như cả ngày này.