Chương 1

Bãi xử lí rác thải tại thành phố cảng Spider Miles.

Một cô nhóc có dáng người thấp bé với mái tóc ngắn dùng một chân đá văng cái thùng rác ở phía trước, bàn tay nhỏ nắm chặt thành đấm rồi tung một cú vào cái bao cát cách đó không xa.

Âm thanh trầm đυ.c từ bao cát vang lên, đủ để thấy được sức lực dồn vào cú đấm vừa rồi.

Chỉ là do tuổi còn nhỏ, bao cát kia vẫn là lù lù bất động.

Cô nhóc nhíu chặt mi, biểu tình có chút bất mãn nhưng vẫn không nói gì.

Cô duỗi tay đem đồng hồ quả quýt bên cạnh cầm lấy đeo lên cổ, vừa định rời đi liền nhìn thấy đằng xa kia tập trung khá nhiều người.

Cậu nhóc ngồi đưa lưng về phía cô ở đằng kia, chính là cậu nhóc mà buổi sáng hôm nay đã bị Corazon ném vang ra khỏi cửa.

Tên là gì nhỉ?

Tch, dù sao cô cũng không rảnh quản chuyện người khác.

“Ai nha Anne, thì ra ngươi ở chỗ này!” Baby5 nhìn thấy cô lập tức thở dài một hơi, lôi kéo cô đi: “Giolla nói tới giờ ăn rồi!”

“Ừ.”

Tòa nhà năm tầng phía sau bãi xử lí rác thải là căn cứ điểm tạm thời của gia tộc Donquixote.

Hiện tại Anne là đứa nhóc nhỏ nhất trong băng.

Cô bị lừa bán đi nhưng sau đó gặp phải đám người của gia tộc Donquixote, Anne đã phải trải qua không ít bài rèn luyện sinh tồn tàn khốc mới có thể gia nhập gia tộc. Bởi vậy nên Anne từ nhỏ liền rất trầm mặc.

Cứ như không tồn tại trong gia tộc.

Lúc ăn cơm cô luôn ngồi ở phía cuối dãy bàn, bên cạnh Baby5.

Lúc nhìn thấy cậu nhóc kia đẩy cửa tiến vào, cô một chút đều không kinh ngạc.

Bất quá là bởi vì khoảng cách giữa cô và cậu rất gần, cho nên cô hoàn toàn có thể nghe rõ được cậu ta điên cuồng bồn chồn trong bụng.

Anne nghĩ một chút liền đem quả trứng luộc trên tay đưa cho cậu ta.

Nhưng cậu không lấy, Baby5 bên cạnh đi tới tát một cái vào mũ cậu ta nói: “Anne có lòng hảo tâm cho ngươi mà ngươi còn dám từ chối! Ngươi thật sự cho rằng gia tộc bọn ta tốt bụng như vậy sao?”

“Tch”

Cậu ta nghiêng đầu dùng ánh mắt hung dữ liếc Baby5 một cái, cô nhóc liền sợ hãi quay đầu ôm lấy Buffalo khóc lên.

“Chờ một chút!” Giolla đột nhiên đứng lên chỉ vào phần ngực lộ màu trắng của cậu nói: “Đây không phải bệnh Chì Hổ Phách sao! Nhất định là bệnh truyền nhiễm đi!”

“Cái gì!” Machvise lập tức đứng lên lui về phía sau vài bước.

Anne quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, lại nhìn sắc mặt càng ngày càng hung dữ của cậu ta. Cô liền nhanh chóng đem trứng gà nhét vào tay cậu ta: “Cho cậu.”

Doflamingo ngồi ở chủ vị cười lạnh nói: “Một đám người lớn ở đây còn không bình tĩnh bằng một đứa nhóc! Ta muốn mất mặt thay các ngươi! Nghe cho rõ đây, chì Hổ Phách không phải là bệnh truyền nhiễm, chỉ là độc mà thôi, không cần thêu dệt thêm cho lắm chuyện!”

Hắn nói xong lại quay sang nhìn cậu: “Law, ngươi đến từ đâu?”

Ánh mắt Law có chút hung dữ mở miệng nói: “Flevance.”

“Thành phố trắng?” Doflamingo tựa hồ có chút ngoài ý muốn nói: “Quốc gia kia đã bị diệt rồi mà? Ngươi làm cách nào có thể chạy thoát?”

“Trốn ở trong xác chết chờ thời cơ để lẻn qua biên giới.”

“Nè!! Thằng nhóc kia! Bọn ta đang ăn cơm!”

Anne nghe xong, rốt cuộc cũng nhớ ra tên của cậu ta là Trafalgar Law, so với cô thì lớn hơn mấy tuổi.

Chẳng qua là hiện tại cậu ta cũng không cần có bất kỳ quan hệ nào với cô, cô hiện tại chỉ mong bản thân có thể mờ nhạt như thế. Cô cần có thời gian để lớn lên và trở nên mạnh hơn sau đó còn phải đi tìm một nơi an toàn.

Cuối cùng Law vẫn được gia tộc giữ lại, cô cũng chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục cúi đầu làm giảm sự tồn tại của bản thân.

Do thể chất yếu kém và không có năng lực của Trái Ác Quỷ nên Anne và Law không có tư cách theo các thành viên khác trong băng đi chấp hành nhiệm vụ. Chỉ có thể ở nhà chính phụ giúp mấy việc lặt vặt, tay chân hai đứa nhỏ khá vụng về nhưng chắc chắn là sẽ không bằng Corazon.

Law chú ý đến cô hoàn toàn là bởi vì ngày đó, thời điểm những người khác vẫn còn sợ hãi cậu thì cô đã thực bình tĩnh mà cho cậu một quả trứng gà.

Hơn nữa, mười ngày qua Law quan sát đã phát hiện, người này đang che giấu năng lực.

Rõ ràng là không thể ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng năng lực vẫn vững vàng tăng lên.

Trình độ vô cùng tốt.

Dùng một quyền đã có thể đem cả thùng nước lớn đánh bẹp, Anne quay đầu nhìn Law đang đứng ngây người thật lâu ở bên bức tường.

“Nè, rốt cuộc ngươi đang che giấu cái gì?”

“Không liên quan đến cậu.”

Tuy rằng Law đã phải trải qua vô số thống khổ tang thương nhưng nét tính cách trẻ con của cậu vẫn còn trong đó, ngược lại thì Anne lại có tính cách lạnh nhạt không hợp tuổi.

Cô nhìn thẳng vào cậu lãnh đạm nói: “Giữ bí mật, bằng không tôi cũng không ngại hiện tại gϊếŧ chết cậu.”

“Ha?” Law nhìn cô, sau đó cười nhạo nói: “Ngươi nói cái gì…”

Nhưng thấy được ánh mắt của cô làm cậu không tự chủ được mà nuốt xuống lời định nói, cậu có cảm giác rằng, lời người này nói chính là thật.

Bản năng khiến Law cảm thấy có chút tức giận mà hô to, Anne lại không quá để ý cậu mà liền tránh đi.

“Nè! Ngươi đứng lại cho ta!”

“Câm miệng, nhớ rõ không được nói ra.”

“Coi như ta trả lại cho ngươi cái trứng gà ân tình kia, việc này ta sẽ không nói ra ngoài.”

Tuy nhiên cả hai đều không phát hiện, Corazon đứng ở trên đều đưa toàn bộ hành động của họ vào mi mắt.

“Tch, thật là phiền phức.”

Dần dần, sau nhiều cuộc rèn luyện Law cũng đuổi kịp, trong mắt nhiều người đã xem cậu như là một thiên tài.

Thậm chí về sau, Law còn có thể cùng nhóm Baby5 đi chấp hành mấy cái nhiệm vụ đơn giản, còn cô thì vẫn bị giữ ở nhà chính. Nhưng dù sao đây cũng là thứ cô muốn.

Cô đem chính mình che giấu thật tốt, tại gia tộc Donquixote tựa như không có tồn tại, mà ở thời điểm mấu chốt cũng không rớt dây xích.

“Anne.”

Một ngày nọ, lúc mọi người đang ăn cơm, Doflamingo đột nhiên kêu đến tên cô, cái này làm cho động tác của mọi người đều dừng lại, ánh mắt nhìn về hướng cô.

Anne buông dao nĩa trên tay xuống, đứng lên nhàn nhạt đáp lại: “Thiếu chủ, ngài có gì phân phó?”

Tuy rằng ngữ khí có phần lãnh đạm, nhưng lễ nghi vẫn hoàn hảo, từ đầu đến cuối đều giả tôn kính mà mở miệng.

“Ngươi năm nay, 7 tuổi đi?”

“Đúng vậy.”

“Ngày mai, ngươi cùng Law và mọi người, đi chấp hành nhiệm vụ.”

“Được, thiếu chủ.”

Doflamingo có suy nghĩ này cô đã sớm đoán được rồi, cho nên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sáng sớm hôm sau, bốn cô cậu nhóc đi trên đường, trừ Law ra, Baby 5 cùng Buffalo đều không biết thực lực của cô, chỉ biết ở thời điểm huấn luyện cô đã bị đánh đến thương tích đầy người.

“Anne, đợi lát nữa tớ sẽ bảo vệ cậu.” Baby 5 lôi kéo tay nàng nhỏ giọng nói: “Làm nhiệm vụ rất nguy hiểm.”

“Cảm ơn.”

Bên kia, Law mặt không biểu tình nhìn Anne, nhíu mày kéo mũ đốm trên đầu trầm mặc không nói gì.

Hắn thật sự không hiểu được người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Muốn nhất chiến thành danh sao?

Nhưng làm như vậy sẽ mất đi sự tín nhiệm của Doflamingo đi?

Anne chú ý tới ánh mắt của cậu, bình tĩnh nhìn cậu rồi gật gật đầu sau đó liền đi theo phía sau Baby5 trầm mặc không nói gì, vẫn giả vờ như trước kia.

Đây là một cái nhiệm vụ nhỏ, mục tiêu sớm đã bị các thành viên khác của gia tộc Donquixote bao vây, chẳng qua chỉ là chưa cho bọn hắn một đòn trí mạng.

Anne giấu đi thực lực của mình bắt đầu tiến hành công kích, thậm chí còn liều lĩnh thay Buffalo và Baby 5 đỡ mấy vết dao.

Cuối cùng không chỉ không có làm lộ thực lực, còn được tất cả thành viên gia tộc công nhận.

Một công đôi việc.

Doflamingo sau khi nghe Giolla kể lại, sắc mặt có chút khó coi nói: “Cái gì, thiếu chút nữa đã chết?”

“Đúng vậy thiếu chủ, nếu chậm trễ thêm mấy giờ, Anne phải chết là điều không thể nghi ngờ.” Giolla đem thông tin độc tố đưa cho Doflamingo nói: “Đây là loại độc mà bọn chúng sử dụng, nhóc con kia quả thật là may mắn, đúng lúc Law ở đó biết được phương pháp ức chế độc tố.”

“Con nhóc này tuy rằng không thích nói chuyện cũng không thích khiến mình nổi bật, nó là được chúng ta nhặt về từ đống rác, như vậy thì từ khi nào mà nó có được năng lực đưa tình báo, chúng ta cũng nên nghi ngờ nó đi?”

Doflamingo sau khi nghe xong liền trầm mặc suy nghĩ rồi nói: “Ngươi nói cũng phải, tạm thời cứ để Anne nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thương thật thoải mái đi rồi sau này sẽ hỏi sau.”

Lúc cửa phòng bị mở ra cô liền tỉnh lại, từ tiếng bước chân có thể đoán được người tới là Law mới đem đôi mắt hé mở.

“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì hả?!”

Đem cơm trưa cùng thuốc đặt lên bàn, Law đem cửa phòng đóng kín lại mới nhìn nàng thấp giọng quát: “Ngươi thiếu chút nữa đã mất mạng!”

Mấu chốt chính là, một dao chí mạng kia là do cô đỡ thế cậu.

“Tôi là cố ý, cậu không cần cảm thấy bản thân thiếu nợ tôi.” Anne chống thân thể ngồi dậy, ngữ khí bình tĩnh mà cầm lấy cơm canh Law đưa qua.

“Ngươi thật là may mắn đó…”

“May mắn?” Anne giương mắt nhìn cậu điềm đạm nói: “Trên hòn đảo đó nổi tiếng nhất về loại thực vật có thể tinh luyện ra một loại chất độc, chất độc đó có mùi hương giống vị bạc hà, nhưng còn có mang theo một chút hương hoa nhài, có màu xanh lam.”

“Mà ngươi mấy ngày hôm trước vừa vặn nhìn thấy một quyển sách về loại độc này.”

Anne cũng không thèm để ý lời nói của mình đã khiến cho đối phương bị đả kích đến mức nào, biểu tình của cô vẫn là thực bình tĩnh nói: “Tôi làm sao sẽ chết ở chỗ đó.”

“Ngươi… Ngươi…”

Law lúc này bắt đầu hoài nghi trước mắt mình có phải là con người hay không! Làm thế nào mà mới vài tuổi đã có thể nghĩ ra được chuyện này.

“Tôi nói cho cậu biết là bởi vì tôi cho rằng cậu có thể thay tôi giữ bí mật, hơn nữa cậu nhìn như đang thiếu nợ ân tình của tôi vậy.” Anne đem một nửa cơm ăn xuống rồi nói tiếp: “Đã như vậy, tôi sẽ nói cho cậu nghe một điều đi.”

“Cái, cái gì?”

“Nếu như cậu thật sự có cách, thì nên nghĩ xem nên làm thế nào để chạy trốn đi, gia tộc Donquixote kỳ thật cũng không an toàn.”

“Ồn muốn chết! Ta đã sắp chết tại sao ngươi còn muốn quản……”

Law lớn tiếng hét lên sau đó ngay lập tức bị Anne bóp cổ, cô nhìn cậu một cái nói: “Nhỏ giọng lại, cậu muốn chết nhưng còn tôi thì không.”

Dù cô bị thương nặng nhưng động tác bóp cổ vẫn rất nhanh, điều này khiến Law không khỏi kinh ngạc, cậu hung dữ nhìn cô nói: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

“Sống tự do.”

Anne nói xong liền buông tay ra, cô che vết thương lại rồi không tự chủ ho mấy tiếng: “Dù sao cậu muốn nghe thì nghe, còn không thì thôi.”

“Ngươi không sợ ta sẽ đi nói cho Doflamingo sao!”

“Vậy thì cậu cứ đi mà nói cho hắn.”

Nhìn cô lên giường ngủ tiếp, Law nghiến răng nghiến lợi không cam tâm nói: “Ngươi bị làm sao thế hả? Ta nhất định sẽ nói cho Doflamingo biết là do ngươi cố ý!”

Anne nghe được lời này của cậu liền quay đầu, ngữ khí có chút trêu chọc nói: “Cậu cảm thấy trong mắt bọn họ, tôi hay cậu đáng tin hơn? Hay chúng ta cùng nhau đánh cược một phen? Ai thua liền chết, nghĩ lại thế nào cũng thấy thật kí©h thí©ɧ nha.”

“Ngươi, ngươi đúng là kẻ điên!”