Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 12: Anh đang làm cái trò gì vậy? Buông ra!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi kiễng chân lên, hai tay nắm chặt hai vạt áo cậu ấy. Một lúc lâu sau hai đứa tách nhau ra, tôi đỏ mặt ngượng ngùng mắt nhìn xuống đất.

"Sơn Ca! Nhìn mình đi này!"

Tôi làm theo, ngước mắt lên bối rối nhìn vào tròng mắt màu hạt dẻ của Giang. Sau đó lại lảng tránh nhìn sang chỗ khác.

"Ờm thôi mình về đi, hôm khác nói chuyện tiếp được không cậu?"

"Vẫn còn sớm, mới có hơn 8 giờ... " Giang nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn tôi. "Cậu có muốn chơi đâu nữa không?"

Tôi ngượng ngập lắc đầu, sau hai cái hôn môi vừa rồi tôi ngại chẳng dám nhìn cậu ấy.

Mang danh là con gái mới lớn nhưng chưa một lần được cầm tay trai chứ chưa nói đến hôn môi. Ấy vậy trong một buổi hẹn như tối nay, tôi đã thực hiện hai động tác thân mật đó cùng một người...

"Được rồi, nghe cậu. Hôm khác mình đi chơi đâu đó nữa nhé?"

"Ừ." Tôi gật đầu như bổ củi.

"Thôi đừng gật nữa, mỏi cổ bây giờ." Giang bật cười hai tay giữ lấy hai má tôi.

"Nhưng mà Sơn Ca này, đây có được tính là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi chúng ta thành một cặp không?"

Chết dở! Tôi lỡ để cậu ấy nói nhiều hơn tôi rồi. Tim vẫn chưa hết rung rinh, tôi vội nói:

"Ừ có, tất nhiên là có tính rồi."

"Nghe cậu nói thế mình vui lắm. Mũ bảo hiểm của cậu đây."

Giang đội mũ bảo hiểm, sau đó thấy tôi loay hoay mãi không cài vào được, không nói nhiều cậu giúp tôi đeo dây cài.

Mèn đéc quỷ thần ơi! Lúc chưa tìm hiểu nhau thì không thấy gì, đến khi hiểu sâu thêm một chút tôi cảm giác trái tim trong l*иg ngực không còn thuộc về mình nữa.

Trên đường trở về, khác lúc đi vẫn còn dè dặt, tôi dẹp hết sự ngại ngùng ôm hông cậu.

Đến nơi, trả mũ bảo hiểm cho Giang xong, tôi lấy hết sự can đản hôn chụt lên má cậu ấy. Lỡ gây "tội", tôi xấu hổ chạy nhanh vào nhà quên cả đóng cổng.

"Về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình đấy!" Tôi chạy vào sân nói vọng ra.

"Mình biết rồi." Giang nói với theo. Vào trong nhà, trái tim không ngừng đập nhanh thình thịch. Nghe tiếng xe chạy đi, tôi thở cái đánh phào, xoa xoa l*иg ngực đang đập rộn ràng.

.........

Phát hiện trong nhà chỉ có mỗi mình, tôi bật điện lên và đi ra đóng cửa nẻo cẩn thận. Hiếm khi phải ở nhà một mình, tôi hơi sờ sợ.

Bố đã về quê được ít hôm, còn ông Vũ dê già biếи ŧɦái đi trực ở viện chưa thấy về. Có lẽ tối nay chỉ có mình tôi trông nhà. Thôi đi lên tắm rửa nghỉ ngơi sớm, mai còn đi học.

Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối, cho nên buổi tối tôi ít khi ra ngoài đi chơi với Khôi. Chẳng qua lần này đối tượng là Giang, tôi rất yên tâm với cậu ấy nên mới nhận lời đi xem phim tối.

Tôi bật hết đèn ở trong nhà, về đến phòng tôi giật bắn ngay sau khi mở đèn trông thấy một bóng người đang ngồi trên giường tôi.

Là Vũ, ông anh trai bựa nhân của tôi đây mà! Anh ta về lúc nào vậy? Sao anh ta lại ngồi trên giường của tôi?

Không để tôi kịp ú ớ thắc mắc những điều trên, Vũ xuông đến nhấc bổng tôi lên và cưỡng hôn.

Tình huống xảy ra quá nhanh, tôi chưa định hình được chuyện quái quỷ gì đang xảy đến với mình thì cái lưỡi nóng ấm xộc vào miệng tôi.

Không ngừng cự tuyệt, tôi cắn mạnh vào cái lưỡi đang xâm phạm khoang miệng mình.

Lực cắn khá đau, Vũ buông môi tôi, khóe miệng anh ta rỉ chút máu. Không một chút do dự, tôi cho anh ta một bạt tai đau điếng.

"Anh đang làm cái trò gì vậy? Buông ra!"

"Còn phải hỏi nữa à? Anh muốn ngủ cùng em!"

Dưới ánh đèn huỳnh quang, đôi mắt đen tuyền sáng lấp lánh...

"Anh điên rồi! Chúng ta là anh em đấy!" Tôi quát lên.

"Đúng! Là anh em nhưng chúng ta không phải là ruột thịt! Chính em mới là người bức anh phát điên đó!"

Vũ gầm gừ sau đó ném mạnh tôi lên giường. Tôi vội nhổm dậy hét vào mặt anh ta:

"Này! Trước khi làm xằng làm bậy, anh phải nghĩ đến bố và chị Thanh trước đi chứ!"

"Anh không quan tâm, giờ trong mắt anh chỉ có mình em thôi."

Hôm trước tôi còn chưa tìm anh ta tính sổ vì cái tội sàm sỡ, hôm nay não bị chập cheng à? Tự dưng dở người lên cơn ghen tuông vớ vẩn.

Á à tôi biết rồi...

"Bị tôi chơi khăm nhiều lần nên anh cố tình dùng cách này trả thù tôi, có đúng không ạ?"

"Sơn Ca! Rốt cuộc đầu óc em làm từ thứ gì vậy?" Vũ gắt um lên, tức tối đá chân vào cái ghế đẩu vô tội.

Giề? Anh ta sao lại tức? Tôi nói sai ở đâu à?

Dùng thịt đè người, Vũ đè nghiến tôi xuống giường nhân cơ hội hít thở lên ngực tôi. Có lẽ ngửi thấy mùi hương là lạ không phải từ cơ thể tôi, anh ta đỏ mắt như phát điên...

Linh tính mách bảo, nếu tôi không làm gì đó thì chuyện xảy ra tối nay sẽ không thể cứu vãn.

Tôi bày ra bộ dạng con nhím xù lông, hai mắt trợn ngược lên, dùng giọng nói tràn đầy nội lực của mình hét thẳng vào tai Vũ:

"Dừng tay! Anh không chịu dừng thì đừng trách tôi ác!"
« Chương TrướcChương Tiếp »