Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 30: Bị kéo đi dự tiệc cùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cháu chào cô ạ!" Tôi nhanh mồm nhanh miệng lễ phép chào hỏi một câu to ơi là to.

Không phải tự khen mình, nhưng riêng khoản thưa gửi tôi ăn đứt khối người đấy. Gặp người nghiêm nghị, càng niềm nở vồn vã cho người ta giật mình chơi!

Quả nhiên sau câu chào hỏi cộng thái độ rất chi là nhiệt tình của tôi, bác gái giật mình không thể ngó lơ tôi lâu.

"Cô chào cháu!" Bác gái xinh đẹp hắng giọng chào lại. Giang không duy trì tư thế đứng nguyên tại chỗ lâu, cậu đi ra kệ để giày nhấc một đôi dép đi trong nhà để bác gái xinh đẹp thay.

Tôi âm thầm quan sát ngoại hình mẹ Giang, bác gái ngoài 50 tuổi tuy xinh đẹp nhưng đẹp theo kiểu già dặn, nghiêm túc khó gần. Thêm quả kính cận ở trước mặt, bác gái khiến tôi liên tưởng đến mấy cô giảng viên đại học khó tính không dễ làm thân.

"Bạn gái mới quen của con đây hả?" Vừa nhìn qua là đã biết, bác gái thẳng thừng hỏi một câu.

"Vâng ạ."

Cậu giật nhẹ gấu áo tôi, mắt nhìn tôi ra hiệu điều gì đấy. Tôi không hiểu ý, cứ lắc lắc đầu.

"Bố con biết con đang quen một đứa con gái đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà sẽ nổi giận như hồi con học cấp ba đấy." Người phụ nữ khó thân cận thốt lên một câu chẳng nể nang mặt ai. Giờ thì tôi đã hiểu lý do vì sao Giang nhìn tôi như vậy rồi, cậu ấy ẩn ý bảo tôi về nhanh đi nhưng tôi cố tình đứng im tại chỗ.

"Con có nhớ hồi lớp 11 bố đã chỉ thẳng vào mặt cấm con chơi cùng cái thằng ái nam ái nữ không? Con nhớ hay đã quên rồi?" Vẫn tiếp tục giọng điệu đều đều nghe thôi đã phát ghét. Tôi nghe rõ không sót một từ nào và hiểu bác gái đang nhắc đến ai.

Kìm lòng không đặng, tôi hít sâu một hơi muốn xổ vài câu tỏ ý bất bình thay cho Giang. Nhưng phải đến khi Giang giật thêm một cái nữa tôi mới chịu nhìn kĩ vào tròng mắt màu hạt dẻ ấy và thảng thốt giật mình. Giang nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin: mình xin cậu đấy!

Biết không thể nấn ná ở đây lâu hơn, tôi xin phép ra về để còn lên trường đi học. Hai mẹ con họ gật đầu đồng ý, nhất là mẹ Giang, thái độ quá hờ hững và xa cách.

.........

Tôi lóc cóc đi học với một tâm trạng bứt rứt không yên, về đến phòng trọ rồi cảm giác như thế mãi không tiêu tan. Tôi gọi điện Giang không bắt máy, nhắn tin chưa thấy trả lời.

Hay mình đến tận nhà cậu ấy hỏi nhỉ?

Ngó màn hình điện thoại vẫn còn sớm chán, mới có 5 giờ chiều. Tôi định bụng ghé qua nhà Giang một lúc rồi về.

Nghĩ là làm, tôi quay người đi hướng ngược lại.

Đang đi men theo lề đường, bỗng một chiếc xe ô tô đi hướng đối diện lao ra phanh gấp chặn đường tôi.

Cái gì thế? Tôi ngẩng phắt đầu khó chịu tính chửi bới một trận, nhưng khi nhìn thấy người xuống là ông anh già nhà tôi, tôi câm nín.

Không nói không rằng, Vũ lao đến cưỡng ép nhét tôi vào trong xe...

"Này... anh định làm gì?"

"Anhh... còn..."

Tôi định chửi thêm một câu nữa nhưng bị anh ta véo hai bên má nên không nói hẳn hoi được. Thế là tôi đành nín thinh, giương ánh mắt oán giận nhìn Vũ. Anh ta vừa lắc má tôi vừa nói:

"Mày làm cái gì mà anh gọi cháy máy không nhấc nổi một cuộc là thế nào?"

"Em không thích!" Tôi cộc lốc trả lời, gỡ hai cái bàn tay đang giày vò má tôi. "Cứ biết anh gọi em càng ngó lơ, thế thôi."

Bình thường mọi lần tôi cứng đầu bật vài câu khó nghe, Vũ không chịu kém cạnh đá đểu lại... thế nhưng lần này anh ta không buồn đả động đến tôi, trực tiếp cài dây an toàn lái xe đi ra đường lớn.

"Thắt dây an toàn vào, hôm nay anh sẽ chở mày đi dự tiệc!"

"Tiệc? Tiệc gì? Nay anh bị sao vậy? Tự dưng tốt bụng đột xuất chở cô em gái khó ưa như em đi dự tiệc?" Tôi không tin nghi hoặc nhìn Vũ.

"Bên bệnh viện anh đặt tiệc chiêu đãi các y bác sĩ và nhân viên." Anh Vũ tỉnh bơ trả lời, đánh tay lái vào một ngã tư.

"Của bệnh viện mà anh kéo em đi cùng? Em là người ngoài thì liên quan gì?" Tôi tròn xoe mắt.

"Ai mà hỏi mày tại sao ở đây thì cứ trả lời là bác sĩ Hoàng Thiên Vũ quỳ xuống cầu khẩn mày đi cùng là được."

"?" Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên, đầu óc anh ta bị chập cheng à? Không đâu nói một câu kỳ cục khó hiểu.

"Sao tôi có một cô em gái ngốc nghếch hết phần thiên hạ thế nhỉ? Anh muốn mày ở bên cạnh anh thì phải cần những lý do đặc biệt nào khác hả mày?" Đôi mắt đen tuyền đang tập trung lái xe bất ngờ quay sang gườm gườm nhìn tôi một cái rồi tiếp tục nhìn đường...

Ờ ông có giỏi ông chê nữa đi!

Tôi là tôi chịu luôn với lối suy nghĩ khác người của thằng cha này rồi đấy.

"Anh mày không yêu cầu gì nhiều đâu, mày chỉ cần ngồi ăn, thở và kè kè ở cạnh anh là tốt lắm rồi."

Dù anh bắt tôi làm những thứ cao siêu tôi cũng không đồng ý. Đằng này chỉ mỗi ăn và thở... dễ dàng thế thôi á?

"Là sao?" Tôi càng mù mịt và rối rắm hơn trước, lông mày nheo lại mà hỏi.

"Đến nơi sẽ khác biết, không cần mày hỏi nhiều."
« Chương TrướcChương Tiếp »