Chương 16

Hái trái anh đào vài chục phút trong không gian, ngoài thế giới hiện thực lại chưa tới một phút.

Lâm Phong mang theo trái anh đào, đi tới bên cạnh Vũ Vũ, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của nó.

"Vũ Vũ phải làm một tiểu nam tử hán, sau này đều không được bắt nạt các bạn nhỏ, biết không?"

Vũ Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

"Cầm, đây là chú thưởng cho con!"

Trước ánh mắt kinh hãi của người đàn ông trung niên, Lâm Phong cầm bao đựng trái anh đào đưa cho Vũ Vũ.

"Cám ơn chú!"

Vũ Vũ vui vẻ nói.

Một tiếng cám ơn này, càng khiến cho người đàn ông trung niên vừa kinh hoàng lại không thể tin nổi!

Trời ơi!

Gã nghe thấy được cái gì đây? !

Tiểu tổ tông trong nhà này, tiểu bá vương hay bắt nạt bạn học trong lớp hạng nhất, nói cám ơn?

Thiến Thiến hài lòng hướng về phía Vũ Vũ nói: "Ngày mai chúng ta lại tiếp tục làm trò chơi nha!"

"Ừm! Ngày mai nếu như Bì Bì còn cướp đồ của cậu, tớ sẽ đoạt về, còn đánh cậu ta nữa!"

Vũ Vũ nắm chặt quả đấm nhỏ nghiêm túc nói.

Lâm Phong bồng Thiến Thiến lên xe ba bánh, nhét chìa khoá vào ổ, lái đi.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên vừa cổ quái lại vi diệu, một lát sau cúi đầu nhìn kỹ Vũ Vũ.

Cái con mẹ nó, này còn là con trai mình sao?

Trong ánh mắt kinh hoàng của người đàn ông trung niên, Lâm Phong chở Thiến Thiến ngồi trên xe ba bánh, biến mất ở trong tầm mắt của gã.

Thiến Thiến ăn trái anh đào có kích thước tương đương quả đấm nhỏ của mình, ăn một miếng thiệt thiệt là bự, trong miệng đều là nước quả ngọt lịm, đúng là hương vị ngọt ngào hạnh phúc!

"Ba ba, cô giáo Lệ Lệ ngày hôm nay lại thưởng cho Thiến Thiến, ba ba xem, đây là hoa hồng nhỏ của Thiến Thiến!"

Thiến Thiến vui vẻ chỉ chỉ hoa hồng nhỏ dán trên trán mình, dáng dấp nhỏ bé kiêu ngạo, chọc cho Lâm Phong cười một trận.

"Thiến Thiến giỏi quá!"

Anh vươn tay, sờ sờ cái đầu nhỏ của Thiến Thiến, sau đó hỏi: "Thiến Thiến hôm nay muốn ăn cái gì? Ba ba đưa con đi mua, còn nữa nè, ba ba hôm nay mua cho Thiến Thiến món quà!"

Thiến Thiến vừa nghe thấy hai chữ món quà, lập tức kinh ngạc bật người lên!

"Ba ba mua cho Thiến Thiến cái gì vậy nha nha? !"

Cô bé không kìm nổi hỏi, Lâm Phong cúi người xuống, vươn tay, vuốt cái mũi nhỏ của con gái, cười nói: "Về nhà rồi biết nha! Hiện tại Thiến Thiến nói cho ba ba, muốn ăn cái gì, ba ba dẫn con đi chợ bán thức ăn!"

"Thiến Thiến muốn ăn cá!"

Cô bé chép chép miệng, con mắt sáng như sao: "Ngao ô ngao ô, Thiến Thiến thích ăn cá nhất!"

Cô bé làm động tác há to mồm, vô cùng đáng yêu, một lát sau, Thiến Thiến lại ngẩng mạnh cái đầu nhỏ lên, hướng về phía Lâm Phong nói: "Thiến Thiến hôm nay còn có bài tập đó! Cô giáo bảo Thiến Thiến nuôi một bé kim ngư nhỏ, sau đó vẽ kim ngư nhỏ lên giấy!"

Lâm Phong cười nói: "Tốt lắm, ngày hôm nay chúng ta đi đến chợ thuỷ sản xem thôi!"

Hai cha con lái xe điện ba bánh, thẳng đến chợ thủy sản.

Nơi này là chợ thuỷ bán sỉ tươi nhất tại thành phố Thượng Hải.

Từ sáng sớm sẽ có các loại các dạng hải sản cùng loại cá được bán sỉ đến nơi đây, sau đó nhanh chóng đóng gói rồi vận chuyển đi các nơi.

Cái lái buôn lớn có nhỏ có đều mướn mặt tiền làm cửa hàng, dặt ngay sát nhau, đem sản phẩm thuỷ sản của nhà mình bày bán ngay ở cửa.

Có những con mực được đóng trong hộp, những con tôm hùm Úc siêu lớn, cũng có tôm hùm bông Trung Hoa, thậm chí đế vương cực kỳ hiếm cũng không ít.

Đây là lần đầu tiên Thiến Thiến tới chợ thuỷ sản bán sỉ, đôi chân ngắn nhỏ núc ních thịt cao hứng chạy bạch bạch bạch.

Cánh tay nhỏ lại chỉ chỉ chỗ này chỉ chỉ chỗ kia, vô cùng phấn khích!

"Ba ba! Tôm hùm thật là lớn! Thiến Thiến sợ!"

"Nha! Con cá vàng này lóng lánh thật xinh đẹp! Thiến Thiến thích nó!"

"Ba ba! Đây là cái gì nha? Thật bự nha ba ba!"

Cô nhóc hỏi chỗ này một chút hỏi chỗ nọ một ti, Lâm Phong cười liên tục, đều giải đáp từng câu cho con gái.

"Anh trai, mua gì nào?"

Trong cửa hàng thuỷ sản, ông chủ hỏi Lâm Phong, Lâm Phong suy nghĩ một chút, quyết định mua chút thịt cá tuyết hầm cho Thiến Thiến ăn.

"Có cá tuyết không? Tươi một chút."

Lâm Phong hỏi.

Ông chủ lập tức gật đầu: "Có chứ! Chỗ này nè! Cần bao nhiêu ạ?"

Vừa nói, ông ta vừa lấy ra một con cá tuyết to bằng khuỷu tay trong bể cá, cười tủm tỉm hướng về phía Lâm Phong nói: "Đây là cá tuyết bạc đích thực, không phải cá tuyết rồng có thể so sánh được, cho trẻ con ăn mà, đương nhiên muốn chọn đồ tốt đúng không?"

Nếu là mình ăn, Lâm Phong nhất định sẽ tiếc, thế nhưng đây là cho Thiến Thiến ăn, con gái đang ở tuổi ăn tuổi lớn, cũng không thể để cô bé ăn đồ không ngon được.

Huống hồ, hiện tại trong tay anh có tiền.

"Bao nhiêu một cân?"

"150, bán anh 140, được không!"

Ông chủ cười nói.

Tuy Lâm Phong mua được giá này, thế nhưng theo thói quen trả giá.

"130, tôi mang theo con đi, ông chủ bán rẻ chút!"

Ông chủ dở khóc dở cười, nhưng 130 cũng là mức giá trong phạm vi mà mình có thể chấp nhận, ông ta bèn tìm một cái túi gói cá tuyết bạc lại, bỏ lên cân.

"2 cân 3 lượng, tổng cộng 299 tệ! Tôi sẽ làm cá rồi đưa cho anh mang đi!"

Trong khi ông chủ làm cá, Lâm Phong thanh toán tiền, hỏi: "Ông chủ có biết ở đây chỗ nào có bán cá cánh không?"

"Từ chỗ này đi thẳng, cuối đường quẹo phải ngay nhà đầu tiên!"

Ông chủ cũng không quay đầu lại, Lâm Phong nói tiếng cám ơn, bảo ông chủ đợi lát nữa mình tới lấy cá, chỉ có mang theo Lâm Thiến Thiến đi mua ngay kim ngư rồi.

Đi tới trong tiệm, phát hiện không ít người đang vây quanh.

Rất rộn ràng, vây chặt cửa tiệm đến không lọt một giọt nước.

Lâm Phong mang theo Thiến Thiến chen vào từ mặt bên, hỏi: "Ông chủ, chỗ ông có bán kim ngư không?"

Kêu nửa ngày không ai trả lời, thật lâu mới có một giọng nói vang lên từ giữa đám đông.

"Kim ngư không có bán, cá chép anh mua không?"

Giọng của ông chủ có chút bực bội, sau đó hét: "Tránh ra tránh ra! Không nghe thấy có người mua cá sao? Không người nào mua cá chép của tôi, còn ở đây nhìn làm gì, chết cũng do các người hết!"

"Chậc! Anh Lưu, anh nói vậy thật quá đáng, do anh nuôi cá chép không tốt, giống cá quý giá như vậy mà anh lại nuôi sống dở chết dở, bây giờ còn trách chúng ta sao?"

"Đúng thế, sắp chết vì sinh khó rồi! Bán cho tôi ăn tôi còn phải suy nghĩ nữa đó!"

"Chậc chậc, tiếc cho lũ cá chép giá trên trời này! Đợi lát nữa liền muốn sẽ thành cá chép thịt kho tàu rồi!"

Một đám người vừa cười vừa nói.

Chủ tiệm tên gọi anh Lưu càng thêm bực bội!

Con mẹ nó!

Anh ta đã dùng giá cao mua được số cá chép này từ trong tay một cửa tiệm bán cá khác.

Chắc mất khoảng 100000 tệ!

Hơn nữa, đáng giá nhất không phải bản thân con cá chép này, mà là những đứa con trong bụng nó!

Nếu có phẩm chất tốt, anh ta sẽ lời to!

Chuyện này giống như đánh bạc, rất thú vị!

Chỉ là không đợi đến khi mình nuôi đàn cá chép con lớn lên, thì con cá chép này vì không quen hoàn cảnh sống, xem ra sẽ chết vi khó sinh!

10 vạn tệ của anh ta!

Đổ xuống sông xuống biển rồi!

Anh Lưu xuyên qua đám người, nhìn Lâm Phong dắt Thiến Thiến đứng ở bên ngoài, cố nở nụ cười: "Mua kim ngư sao? Loài cá đó không đáng giá! Không có tí sức lực nào! Sao cậu không suy nghĩ mua cá chép? Thứ này chỉ cần nuôi lớn, sẽ rất đáng tiền đó nha! Nếu như gặp hên, một con hơn mấy trăm ngàn đến một triệu tệ là chuyện trong tầm tay!"

Lâm Phong cũng không phải kẻ ngốc.

Vừa rồi anh đã nghe rất rõ lời của những người này nói.