Chương 17

Thế nhưng anh cũng biết, cá chép rất đáng giá, nhìn thấu song không nói toạc, không chừng còn có thể rước hoạ vào thân!

"Thiến Thiến, vậy chúng ta nuôi một con cá chép, con thích không?"

Lâm Thiến Thiến sớm đã bị con cá chép xinh đẹp bơi qua bơi lại trong bể cá hấp dẫn.

Đỏ đỏ vàng vàng, miệng cứ nhúc nhích, vô cùng đáng yêu!

Lâm Thiến Thiến lập tức vui vẻ vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, ỏn a ỏn ẻn nói: "Ba ba, Thiến Thiến thích cá chép, chúng ta mua nó về đi !!"

Lâm Phong gật đầu, xoay người nói với Anh Lưu: "Những con cá chép này bao nhiêu tiền?"

Anh Lưu vội giới thiệu.

"Nơi này có cá chép hình xăm, cá chép Thu Thúy vàng nhạt, cá chép Phẩm Xuân..."

Anh Lưu lải nhải một đống, Lâm Phong thực ra đều không nghe hiểu chữ nào.

Ánh mắt của anh bị một bể cá đặt ở cửa thu hút.

Lâm Phong đi tới bể cá này trước, chỉ chỉ con cá chép đã lật bong bóng cá bên trong, chỉ có mang cá vẫn còn miễn cưỡng nhúc nhích hỏi: "Đây là con cá chép gì?"

Anh Lưu tiến tới, sắc mặt buồn khổ!

"Ai! Bản thân con cá chép này cũng chỉ cá chép trắng bình thường thôi, tôi tốn 100000 tệ mua được, là bởi vì đối tượng nó lai giống là cá chép Chiêu Hòa rất quý giá!"

"Cá chép Chiêu Hòa?"

Lâm Phong cũng biết đôi chút về cái tên này, vì anh có một người bạn chuyển phát nhanh, Quách Cương, gia đình từng kinh doanh cá chép.

Năm đó một con cá chép Chiêu Hòa, chém ra mức giá trên trời 2. 200. 000 tệ!

Sau khi anh bạn sau đó kể lại với mình chuyện này, Lâm Phong cùng anh bạn hai người đều cảm khái cả nửa ngày, nhưng không có coi trọng!

Dù sao, hình dáng của cá chép thật sự quá khó khống chế, đầu tiên yêu cầu đối với màu sắc, thứ nhì yêu cầu đối với vằn, càng nhỏ càng tốt còn có nhan sắc vượt giới hạn, hình thể các thứ.

Cho nên mua một con cá chép giống cũng giống như mở thưởng.

Anh Lưu bỏ ra giá 100000. chỉ có thể nói là bình thường.

Nhưng giờ xem ra, con cá chép trắng này sắp chết.

Đừng nói 100000. 10000 cũng mắc.

"Con cá chép này, anh có bán không?"

Lâm Phong trầm mặc khoảnh khắc, hỏi.

Anh Lưu trong nháy mắt còn cho rằng lỗ tai mình có vấn đề!

Cá chép?

Chàng trai này đang mình có muốn bán con cá chép sắp chết này hay không sao?

"Đừng nói với tôi rằng cậu muốn trả 100 tệ! Tôi mua nó với giá 100000 tệ!! Cục tức này tôi không thể nuốt trôi! Chù dù mất trắng nhìn nó chết đi, tôi cũng không bán!"

Anh Lưu bực bội nói.

100000 tệ!

Dù rẻ đến đâu, vô giá trị thế nào, dù chết, anh Lưu cũng không bao giờ bán nó với giá 100 tệ!

Con mẹ nó quá đáng giận rồi!

Lâm Phong lập tức nở nụ cười.

"Anh cũng đánh giá quá thấp giá trị cá chép của mình rồi."

Lâm Phong vươn tay, so một ngón tay, cười nói: "Cũng không phải tôi chiếm lợi của anh, tôi chỉ muốn mua về cứu giúp nó, đương nhiên hy vọng gần như bằng không, dù sao tôi chưa từng nuôi cá, kỹ thuật của anh chắc chắn tốt hơn tôi, anh cũng biết, chắc mấy tiếng nữa nó sẽ chết, tôi cũng không chiếm lợi của anh, 10000 tệ, coi như tôi mua vì tò mò, có được không?"

Lời nói là thật.

Anh Lưu đã đã mời rất nhiều ngư y để chữa trị cho con cá chép này.

Đều nói không cứu được, trứng cá nhiều quá, khó sinh, chỉ vài tiếng sẽ chết nữa.

Mức giá 10000 tệ, dù lỗ nặng nhưng xem như cũng trong giới hạn chấp nhận được của anh Lưu.

Anh Lưu trầm mặt, cắn răng đồng ý.

"Được! 10000 thì10000! Dù sao cũng cường hơn là không có!"

Anh Lưu nhìn Lâm Phong nói: "Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, đã mua thì thể không phải trả hàng! Nếu không... cậu là tên lừa bịp!"

Lâm Phong sảng khoái gật đầu: "Anh yên tâm! Nhiều người như vậy đều đã nhìn thấy! Tôi cũng quỵt nợ không được a!"

Người xung quanh thấy Lâm Phong thật sự chịu mua con cá chép này, tất cả đồng loạt thở dài.

"Này cậu trai, cậu không tin tà sao! Con cá chép này mua về chỉ có một con đường chết, 10000 tệ của cậu chắc chắn đổ xuống sông xuống biển đó!"

"Đáng tiếc đáng tiếc quá! Đây không làm loạn sao! Anh Lưu nên mừng cho rồi, phút cuối cùng bù lại được 10000 tệ tổn thất!"

"Thật không suy nghĩ chút sao chú em?"

Mọi người cũng đều tiếc cho Lâm Phong.

Dù sao xem ra cũng không giống người có tiền, còn dắt theo con gái, khó khăn biết bao?

Một đám người lải nhải không ngừng, Lâm Phong thì hướng về phía mọi người cười cười, cứ như lơ đãng nói: "Chuyện này cũng chưa chắc, lỡ như tôi cứu sống thì sao?"

Đám đông không thèm khuyên nữa.

Trong lòng chỉ coi Lâm Phong bị thần kinh!

Cứu sống?

Người ta là bác sỹ thú y đại danh đỉnh đỉnh còn không có biện pháp, anh Lưu cũng đã bỏ ra không ít tiền đâu!

"Nè, cậu kia, tôi bỏ cá vào cho cậu rồi đây!"

Anh Lưu tìm một túi ny lon lớn, vớt con cá chép trắng lên, đầu tiên là là đổ đầy nước vào túi nhựa, lại bơm đủ dưỡng khí, lúc này mới bỏ vào trong hộp ny lon, đều đưa cho Lâm Phong.

"Không trả lại hàng được đâu đó!"

Anh Lưu lại bổ sung một câu, gương mặt rốt cục đã nở được nụ cười.

Có 10000 tệ bù lỗ!

Cũng đỡ!

Lâm Phong quét mã QR để thanh toán, nhanh chóng dắt Thiến Thiến đi.

Đầu tiên anh đến cửa hàng cá tuyết trước đó để lấy cá tuyết, sau đó mang theo Thiến Thiến lái xe ba bánh về nhà.

Trong nhà còn có chút rau dưa, đủ cho bọn họ ăn.

Vừa về tới nhà, Lâm Phong bèn mở cửa phòng của Thiến Thiến, cô nhóc hoạt bát vừa nhìn thấy trong phòng lắp điều hòa, quả thực vui đến cười toét run!

Cô bé rất sợ nóng!

"Ui cha ! Thiến Thiến rốt cục có máy điều hòa không khí thổi mát rồi!"

Cô bé vui vẻ đến mức xoay vòng vòng ở trong phòng, cầm lấy remote điều hòa vội vã mở máy, gió lạnh thổi ra, khiến cô bé phá lên cười thỏa mãn.

Lâm Phong thì đi vào bếp, đóng cửa lại, để hộp đựng cá chép trắng dưới đất, bưng một chiếc chậu sứ lớn, lắc mình tiến vào không gian, dùng sức múc một chậu nước linh tuyền ra, sau đó mở túi ra, lấy ra con cá chép trắng sắp chết.

Được rồi.

Lúc này mới 1 giờ, cá chép trắng đã ngắc ngoải, đứng im trong nước, chỉ còn lại mang cá còn có chút cử động yếu ớt!

Lâm Phong vội vàng thả nó vào trong chậu!

Nước linh tuyền trong suốt, mang theo cảm giác mát lạnh sảng khoái không thể giải thích được!

Ngay khi nước linh tuyền đổ vào cá chép trắng, từ từ, chỉ thấy mang cá vốn nhúc nhích rất yếu, bắt đầu dùng sức đứng lên, sau đó, đuôi cá vây cá cũng di chuyển đôi chút, khoảng mười phút sau, cá chép trắng màu trắng bạc trở mình, bỗng nhiên run lên, lật úp lại toàn thân, rồi bơi thẳng!

Phun ra nuốt vào nước linh tuyền từng đợt từng đợt, vây cá phe phẩy rất vui vẻ.

Lâm Phong nhanh chóng lấy một ít thức ăn cho cá và cho nó ăn, đây là do ông chủ anh Lưu đưa, cá chép trắng tựa hồ đói bụng đã lâu, lập tức ăn lấy ăn để, Lâm Phong phải cho nó ăn ba lượt, nó mới dừng lại.

Nhìn cái bụng phồng to của cá chép trắng, Lâm Phong đoán không tới ba ngày, nó sẽ sinh con.

Hiện tại bởi vì có nước linh tuyền tăng sức khoẻ cho nó, chắc tình huống sinh khó cũng sẽ không diễn ra.

Lâm Phong thở dài một hơi, để cá chép trắng vào một góc trong bếp.

Bên kia, Lâm Thiến Thiến sau khi ngồi máy điều hòa không khí đã đời, bỗng hấp ta hấp tấp chạy tới, ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn cá chép trắng trong chậu sứ trắng, hiếu kỳ hỏi: "Ba ba, đây là cá chép mà chúng ta mua ngày hôm nay sao? Thật là đẹp!"