Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Ruộng

Chương 4:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Thiến Thiến được cô giáo nắm tay, đứng ở cổng nhà trẻ, Lâm Thiến Thiến nhìn thấy Lâm Phong từ xa qua đây, lập tức tươi cười vui vẻ, lộ ra đôi má lúm đồng tiền đáng yêu.

"Ba ba! Thiến Thiến ở chỗ này!"

Cô bé vươn cánh tay nhỏ trắng như phấn, dùng sức vẫy vẫy về phía Lâm Phong, cứ như rất sợ Lâm Phong không nhìn thấy.

Lâm Phong vội dừng xe, xác nhận xe khóa kỹ rồi, lúc này mới cầm lấy smartphone vội chạy về phía Thiến Thiến.

"Xin lỗi nha Thiến Thiến, ba ba tới muộn, Thiến Thiến đợi có sốt ruột không?"

Lâm Phong ôm lấy Thiến Thiến, cô bé vội vùi đầu vào bả vai của Lâm Phong dùng sức lắc lắc, ỏn a ỏn ẻn nói: "Thiến Thiến không sốt ruột đâu, ba ba lái xe chậm một chút, Thiến Thiến lo lắm đó."

Lâm Phong cảm thấy ấm áp.

Anh hướng về phía cô giáo nói tiếng cám ơn, cô giáo mấp máy môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, sờ sờ đầu của Thiến Thiến, cười vẫy tay.

"Tạm biệt Thiến Thiến!"

"Con tạm biệt cô ạ!"

Lâm Phong ôm Thiến Thiến ngồi trên xe ba bánh, cũng chu đáo lấy ra một quả dâu tây mát lạnh vừa mới ngâm trong suối nước, đưa cho Thiến Thiến.

"Oa! Ba ba lại mua dâu tây sao? ! Dâu tây này thật lớn! Thiến Thiến thích!"

Thiến Thiến oa ô cắn một miếng, nước dâu tây chảy từ trong kẽ ngón tay trắng nõn của cô xuống dưới, Lâm Phong vội dùng giấy giúp cô bé lau sạch.

Song vẻ hạnh phúc ở trên mặt của Thiến Thiến chỉ dừng lại trong chốc lát liền biến mất.

Cô bé bỗng nhiên cúi đầu, nắm dâu tây, lông mi thật dài rung rung, mí mắt có chút cô đơn.

"Thiến Thiến làm sao vậy?"

Lâm Phong quan tâm hỏi, xoa xoa đầu của Thiến Thiến: "Có chuyện gì cứ nói cho ba ba, ba ba giải quyết!"

"Ba ba, hôm nay cô giáo nói ngày mai sẽ đi chơi ngoại thành, Thiến Thiến nói không đi."

Thiến Thiến chép chép miệng, đôi mắt nhỏ có hơi ửng hồng, giọng nói non nớt cũng vô cùng buồn tủi: "Nhưng Thiến Thiến muốn đi, ba ba, Thiến Thiến cũng muốn cùng các bạn, cùng cô giáo Lệ Lệ đi chơi ngoại thành, hu hu..."

Thiến Thiến khóc vô cùng thương tâm, Lâm Phong cực kỳ đau lòng, vội vàng ôm Thiến Thiến vào trong ngực, vỗ vỗ lưng của cô bé, dịu sang hỏi: "Vậy vì sao Thiến Thiến lại nói với cô giáo không đi?"

"Bởi vì ba ba kiếm tiền quá cực khổ, nếu như Thiến Thiến đi, sẽ tốn rất nhiều rất nhiều tiền, ba ba liền không có thời gian bồi Thiến Thiến rồi."

Thiến Thiến nũng na nũng nịu nói, mang theo giọng mũi nặng nề.

Ở trong nháy mắt này Lâm Phong chỉ cảm giác tim mình như bị ai bóp mạnh!

Anh ôm chặt Thiến Thiến, hít một hơi thật sâu.

"Ba ba sẽ chăm sóc tốt Thiến Thiến, sẽ để Thiến Thiến đi chơi ngoại thành, cũng sẽ để cho Thiến Thiến ăn thứ mình thích, cũng sẽ mua quần áo mới cho Thiến Thiến!"

Lâm Phong nghiêm túc nói: "Ba ba nhất định nói được thì làm được!"

Hai cha con về đến nhà, Lâm Phong đầu tiên là hái một túi dâu tây tặng cho bà Hoàng nãi nãi, sau đó mới về làm cơm.

Lâm Phong làm bắp cải xào cho Thiến Thiến, tôm bóc vỏ xào đậu phụ, còn thêm món súp trứng rong biển, hơn nữa đều dùng nước trong không gian.

Thiến Thiến ăn đến mức cái bụng nhỏ tròn vo, hướng về phía Lâm Phong ỏn ẻn nói nịnh: "Ba ba nấu cơm càng ngày càng ngon!"

Lâm Phong bật cười, giục cô bé nhanh tắm rồi lên giường ngủ.

"Thiến Thiến ngoan ngủ đi, sáng sớm ngày mai dậy là có thể đi ngoại thành chơi rồi!"

Lâm Phong dỗ Lâm Thiến Thiến ngủ, sau đó rón rén đi tới phòng khách, bấm số của cô giáo Lệ Lệ.

"A lô, cô giáo Lệ Lệ sao?"

Lâm Phong ép giọng nhỏ lại: "Tôi là ba của Lâm Thiến Thiến."

"Là tôi, có chuyện gì không?"

Cô giáo Lệ Lệ có chút kinh ngạc, giờ đã 9 giờ rưỡi, Lâm Phong tìm cô muộn như thế là có chuyện gì?

"Nghe Thiến Thiến bảo ngày mai nhà trẻ Lam Thiên sẽ tổ chức đi chơi ngoại thành, đúng không? Chi phiếu là bao nhiêu, giờ tôi gửi ngay cho cô."

Lâm Phong nói: "Thiến Thiến rất thích đi chơi ngoại thành."

Cô giáo Lệ Lệ sực nhớ ra, sau đó nghiêm túc nói: "Lâm ba ba, cô bé Thiến Thiến này rất hiểu chuyện rất nghe lời, hát khiêu vũ đều rất tốt, tôi rất thích bé, tiền ngày mai chơi ngoại thành tôi đã trả cho bé rồi, khi nào anh có tiền trả cho tôi cũng được."

Lâm Phong không có tiền, chuyện này giáo viên cả nhà trẻ đều biết.

Dù sao năm đó Lâm Phong đã cầu xin nhà trẻ Lam Thiên rất lâu, người ta mới đồng ý cho anh khất nợ học phí một học kỳ.

Lâm Phong cảm thấy ấm áp, vội nói: "Không sao đâu, ngày mai tôi đưa Thiến Thiến qua, sau đó đem trả tiền lại cho cô, giờ tôi có tiền."

Cô giáo Lệ Lệ chỉ nghĩ Lâm Phong đi mượn tiền, như thế không hay lắm, nên nhiều lần từ chối mới bằng lòng.

"Sáng sớm ngày mai 8 giờ, tập trung tại quảng trường Minh Châu thành phố Thượng Hải, nhà trẻ sẽ lo đồ ăn cho các bé, anh chỉ cần đưa Thiến Thiến tới là được rồi!"

Lâm Phong nói tiếng "Cảm ơn", sau đó mới cúp máy.

Sau đó Lâm Phong rửa mặt lên giường ngủ, hẹn giờ đồng hồ báo thức 6 giờ rưỡi.

Làm xong bữa sáng, lái xe điện ba bánh đưa Thiến Thiến đến quảng trường Minh Châu, nhìn đồng hồ, 7 giờ 50.

Phần lớn phụ huynh của con em học trong nhà trẻ đều đã đến đông đủ.

Có rất nhiều ô tô hạng sang đậu ở bãi đậu xe gần đó, sang nhất là BMW, tệ lắm thì cũng là Volkswagen Magotan, vậy nên lúc chiếc xe điện ba bánh của Lâm Phong xuất hiện ở minh châu sân rộng thời, không ít phụ huynh để lộ ánh mắt khinh bỉ.

"Đây không phải là phụ huynh khất nợ học phí sao? Làm sao, hắn cũng cho con tham gia buổi đi chơi ngoại thành này sao?"

"Cũng không biết nhà trẻ nghĩ như thế nào, loại con có phụ huynh như này sao có thể đến nhà trẻ chúng ta học chứ? Quá thấp kém rồi!"

"Chậc, đúng vậy đó, có loại học sinh này, quá ảnh hưởng người khác!"

Một đám phụ huynh châu đầu nói xấu người khác, bên kia, Lâm Phong dừng xe xong, kiên nhẫn đeo cặp sách nhỏ lên trên lưng của Thiến Thiến.

"Thiến Thiến phải nghe lời của lão sư, không phải có thể chạy loạn khắp nơi, băng qua đường phải nắm chặt lão sư tay, biết không?"

Lâm Phong dặn dò.

Lâm Thiến Thiến nghiêm túc gật đầu, bàn tay nhỏ bé mập mạp còn đang cầm một quả dâu tây, đôi mắt to đen chớp chớp nhìn Lâm Phong, nãi thanh nãi khí hỏi: "Ba ba, dâu tây trong xe thật do ba ba trồng sao? Thiến Thiến về nhà còn có thể ăn được dâu tây sao?"

Lâm Phong yêu thương sờ sờ đầu của Thiến Thiến: "Đúng vậy, ngày hôm qua không phải ba ba đã bảo đảm Thiến Thiến với rồi ao? Từ nay về sau, Thiến Thiến muốn ăn gì, mong thứ gì, muốn mua gì, ba ba đều sẽ cho Thiến Thiến!"

Đôi mắt của Thiến Thiến lập tức sáng lên, cô bé vươn cánh tay nhỏ núc ních thịt, ôm lấy mặt của Lâm Phong dùng sức hôn cái "chụt"!

"Thiến Thiến yêu ba ba! Thiến Thiến cũng muốn làm cho ba ba vui vẻ!"

Trái tim của Lâm Phong đều được lấp đầy rồi, anh ôm Thiến Thiến, đi về phía cô giáo Lệ Lệ.

"Cô giáo Lệ Lệ!"

Thiến Thiến thấy cô giáo Lệ Lệ, vội giãy ra khỏi ba chạy về phía cô giáo, hai cái chân nhỏ ngắn chạy bạch bạch rất nhanh, nhào vào trong ngực của cô giáo Lệ Lệ.

"Cô giáo Lệ Lệ, đây là dâu tây do ba ba em tự trồng đó, ăn rất ngon! Cô giáo Lệ Lệ cô ăn đi!"

Cánh tay nhỏ cố sức giơ một túi dâu tây.

Cô giáo Lệ Lệ vội nhận lấy, cười cười mở cái túi trước ánh mắt lom lom của cô bé, bỗng nhiên cả kinh!

"Oa! Dâu tây này cũng lớn quá rồi đó! Trông ngon thật nha!"

Cô giáo Lệ Lệ vốn chỉ không muốn Thiến Thiến buồn, mới mở túi ra nhìn thoáng qua, thế nhưng vừa nhìn đã dọa cô giật mình!

Dâu tây trong túi to khoảng cỡ nắm tay, hơn nữa xem ra cực kỳ tươi, còn dính giọt sương, tươi rói đỏ hồng, quyến rũ cô không tự chủ cầm lên một quả, cắn nhè nhẹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »