Chương 5

"Trời ơi! Dâu tây này ăn ngon quá !"

Cô giáo Lệ Lệ kinh ngạc kêu lên, gương mặt lộ rõ nét kinh diễm, cô gần như mất kiểm soát, lại ăn quả thứ hai, quả thứ ba...

Bất tri bất giác, một đống dâu tây to bằng quả đấm gần như bị cô ăn sạch!

"Cô giáo Lệ Lệ, dâu tây của ba ba em trồng có phải ăn rất ngon hay không!"

Thiến Thiến kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ.

Hừm!

Ba ba cô bé lợi hại lắm đó!

Không chỉ biết chuyển phát nhanh, còn có thể trồng dâu tây đấy!

"Đúng vậy! Ăn rất ngon!"

Cô giáo Lệ Lệ sờ sờ đầu của Thiến Thiến, bồng cô bé lên.

Một phụ huynh ở bên cạnh hừ lạnh: "Mua chút dâu tây đã muốn hối lộ giáo viên rồi? Còn không bằng dùng số tiền này bù vào chi phí cho chuyến dạo chơi ngoại thành này!"

Lâm Phong rút từ trong túi ra một phong bì và một xấp tiền, đưa cho cô giáo Lệ Lệ.

"Đây là 500 tệ phí đi chơi ngoại thành lần này, còn có phí đồng phục học sinh, cộng phí thức ăn của Thiến Thiến, toàn bộ đều ở chỗ này, cô giáo Lệ Lệ cô nhìn đi."

Phong thư kia trông thật dầy, rõ ràng có rất nhiều tiền.

Những phụ huynh xung quanh đều sửng sốt.

Người này không phải giao hàng chuyển phát nhanh sao?

Vừa được phát tiền lương?

Đột nhiên đưa ra nhiều tiền như vậy?

Cô giáo Lệ Lệ lại càng hoảng sợ, vội vàng để Thiến Thiến xuống, nhận lấy phong thư, mở ra nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi!

Trong này có khoảng 10000 tệ!

"Số tiền này nhiều quá! Nhà trẻ chúng ta vốn..."

"Dư ra thì tùy cô xử lý, nộp học phí hoặc là giữ lại lần sau cho Thiến Thiến hoạt động cũng được."

Lâm Phong cười cười: "Cô cũng biết, tôi bận rộn nhiều việc, Thiến Thiến ít nhiều được cô chăm sóc, số tiền này để ở chỗ chỗ cô là được, dùng hết thì tôi đưa thêm, cô thấy có được không?"

Cô giáo Lệ Lệ cực kỳ kinh ngạc, bóp xấp tiền thật dầy trong tay, trong lòng cô bỗng có chút phức tạp.

"Tôi sẽ chăm sóc tốt Thiến Thiến, anh cứ yên tâm đi!"

Cô giáo Lệ Lệ nghiêm túc nói.

Các phụ huynh xung quanh bỗng nhiên thấy mất hứng.

Thằng nhóc nghèo xác nghèo xơ này, dựa vào cái gì có thể được cô giáo Lệ Lệ xinh đẹp đối xử đặc biệt?

"Dâu tây này thật sự ăn ngon như vậy sao? Cô giáo Lệ Lệ cô như vậy có chút thiên vị đó nha!"

Một phụ huynh tuy vừa cười vừa nói, thế nhưng trong lời nói rõ ràng chứa hàm ý công kích.

Cô giáo Lệ Lệ cũng không nói nhiều, cầm túi xách trong tay tới, cười nói: "Ba của Vũ Vũ, tự anh có thể ăn thử!"

Vũ Vũ ba ba bán tín bán nghi nhận cái túi, cầm một quả dâu tây cắn một cái.

Trong nháy mắt, ba của Vũ Vũ trợn to mắt, sốc toàn tập!

"Cậu mua dâu tây ở đây vậy? Ăn ngon quá đi!? !"

Bạn nhỏ Vũ Vũ nửa ngờ nửa tin kéo bàn tay của ba, cắn một miếng, đôi mắt nhỏ lập tức tròn xoe!

"Ba ba! Dâu tây này ăn ngon quá đi!"

Thiến Thiến kéo tay của cô giáo Lệ Lệ, kiêu ngạo lại chăm chú hướng về phía Vũ Vũ nói: "Tớ không lừa cậu chứ!! Tớ đã ăn dâu tây, hơn nữa ăn dâu tây siêu cấp ngon! Đây là ba ba cử tớ tự trồng đấy!"

Lâm Phong thấy thế bật cười, liếc nhìn thời gian, vội nói tạm biệt cô giáo Lệ Lệ.

"Tôi phải đi làm đây, chạng vạng tôi sẽ tới nơi này đón Thiến Thiến, vậy phiền cô giáo rồi!"

"Không có chi, Thiến Thiến là học sinh của tôi, tôi sẽ chăm sóc bé!"

Tạm biệt cô giáo Lệ Lệ, Lâm Phong lái xe ba bánh đi thẳng đến chỗ trưởng kíp. ...

"Hôm nay tới hơi trễ đấy, Tiểu Lâm, nhiệm vụ của em ở bên kia, thấy không, ngày hôm nay chắc khoảng năm sáu xe đấy!"

Trưởng kíp vẫy vẫy Lâm Phong vẫy, lần nữa đi kiểm kê hàng của ngày hôm nay.

Lâm Phong có chút ngượng ngùng xoa xoa hai bàn tay, nói với trưởng kíp: "Trưởng kíp, hôm nay em tới từ chức, em không làm chuyển phát nhanh nữa!"

Trưởng kíp sửng sốt, thả giấy bút trong tay xuống, còn tưởng rằng mình nghe lầm!

"Em muốn từ chức? Tiểu Lâm, em một không có bằng cấp hai không có bối cảnh, làm sao sinh tồn tại thành phố Thượng Hải này được, có thể làm được việc gì khác chứ? Nếu như em không hài lòng về hài lòng về mức lương, anh trả em thêm 2 tệ một đơn hàng, em thấy sao?"

Lâm Phong vội lắc đầu: "Vấn đề không phải là tiền, em không muốn làm cái nghề này nữa, Thiến Thiến càng lúc càng lớn, em muốn đổi một công việc khác, tự do hơn, có nhiều thời gian chăm sóc con bé."

Lâm Phong nói xong, vài đồng nghiệp lập tức cười ha hả.

"Lâm Phong, anh nói nè, em tuổi còn trẻ, sao không biết chịu khổ như thế? Không làm chuyển phát nhanh, vậy em định làm nghề gì?"

Lão Tưởng đồng sự nghiệp rít một hơi thuốc lá, xì một tiếng: "Anh bạn trẻ, phải cố gắng chịu khổ chịu cực, kiếm được tiền lại từ chức về quê, khi đó con gái lớn rồi, em cũng sẽ nhẹ nhõm hơn!"

"Em chuẩn bị đi bày sạp bán hoa quả!"

Lâm Phong nói tiếp, trả lại đồng phục lao động cùng thẻ nhân viên của mình cho trưởng kíp: "Như vậy sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi, em cũng có thể chăm sóc gần gũi Thiến Thiến hơn."

Lão Tưởng vừa nghe câu này, lập tức nổi đoá.

"Có thể có chút tiền đồ hay không? Bày sạp mỗi ngày bị quản lý đô thị truy đuổi, nào tốt bằng chuyển phát nhanh?"

Lâm Phong vốn còn muốn giải thích, nhưng chuyện mình có không gian làm sao có thể để cho người khác biết?

Hắn không nói thêm nữa, cười đưa đơn xin từ chức, tiếp nhận tiền lương nghỉ việc, tạm biệt trưởng kịp cùng đám đồng nghiệp.

Cất kỹ 5000 tệ tiền lương, lại tìm một nơi không người tiến vào không gian, hái được đầy một xe dâu tây.

Lâm Phong đi đến khu chung cư mà hắn đã đến đầu tiên vào hôm qua.

"Ôi! Cậu tới rồi à!"

Một đám người vây quanh ở cổng tiểu khu, từ xa nhìn thấy xe của Lâm Phong, lập tức chen chúc chạy tới!

Lâm Phong lại càng hoảng sợ!

Cái gì đây trời? !

"Tiểu tổ tông của nhà bác, ngày hôm qua tan học trở về, ăn dâu tây của cháu, ăn xong còn muốn ăn thêm, bác lại không mua nhiều, chỉ mua một cân, toàn bộ vào trong bụng của hắn rồi! Ai dà, buổi trưa hôm nay trở về khóc lóc om sòm lăn lộn đòi ăn!"

Một người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ nói.

"Đúng vậy! Lão già của nhà bác, lớn tuổi, ăn uống thì kén chọn! Ngày hôm qua còn dư lại một quả dâu tây cho ổng, chậc, ăn xong còn thèm, hôm nay lại đòi ăn! Bác đã chờ ở đây cả một ngày!"

Một bà lão khác dở khóc dở cười nói.

"Đúng vậy đúng vậy! Con trai nhà dì, mỗi ngày đi làm về đều rất mệt mỏi, ngày hôm qua ăn dâu tây này, nói đầu óc minh mẫn hơn không ít! Rất thoải mái! Bảo dì hôm nay lại tới mua!"

"Sao giống nhà tôi vậy! Thiệt bực hết sực, dâu tây này ăn ngon như vậy sao?"

Một đám người mồm năm miệng mười? Vây lại, giục Lâm Phong nhanh chóng bán dâu tây.

Lâm Phong cũng không nhiều lời, dựng sạp nhỏ lên, lại bày cân ra, nhanh chóng cân dâu tây.

"Tất cả mọi người đứng xếp hàng, ai cũng có!"

Lâm Phong lên giọng, một đám cụ ông cụ bà nhao nhao xếp hàng.

"Cho bác 10 cân!"

"Dì muốn tám cân!"

"Cho bà 3 cân..."

Một xe dâu tây lớn gần như trong chớp mắt bán hết sạch, Lâm Phong đang chuẩn bị dọn sạp về nhà, nhưng không ngờ một người đàn ông trung niên nam bỗng nhiên đi về phía mình.

"Nè cậu em, dâu tây này của cậu là mua từ đâu vậy?"

Lâm Phong ngừng lại, gần như theo bản năng cảnh giác nhìn về kẻ vừa bước tới, vừa nhìn anh liền hiểu.

Người này, rất quen mặt.

Hình như là chủ một sạp hàng luôn bày bán ở chung cư này, lần trước mình tới y đã nhìn mình chằm chằm, lúc này lại trực tiếp tìm tới!