Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Ruộng

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Phong gật đầu, Trần Kỳ Nguyên lại gọi xe bán tải của mình tới, phía trên xếp chỉnh tề các loại thùng chuyên đựng trái cây, bên trong có đá lạnh cùng xốp mềm đầy đủ mọi thứ.

Trần Kỳ Nguyên chỉ đạo công nhân nhanh chóng cân dâu tây trên xe ba bánh của Lâm Phong trước, sau đó đóng gói từng quả một, để lên xe bán tải, lúc này mới thanh toán 5600 tệ qua Alipay cho Lâm Phong, hai người lại xác định thời gian ngày mai giao hàng, lúc này y mới yên tâm lên xe rời đi.

Lâm Phong nhìn chiếc xe ba bánh trống rỗng của mình, bèn thở phào nhẹ nhõm!

Bán hàng trên vỉa hè, quản lý đô lý đuổi bắt cũng được đi, song nếu bị người ta theo dõi, vậy thì anh đúng là muốn khóc cũng khóc không kịp!

Thế này thì hay rồi, dâu tây có lối ra, anh cũng có thể bớt lộ diện, giảm thiểu nguy hiểm.

Chỉ là dâu tây hết sạch rồi.

Ngày mai anh phải giao hơn một vạn cân dâu tây, hiện tại phải trồng ngay mới được!

Lâm Phong vội vã lái xe ba bánh, cầm smartphone điều hướng đến cửa hàng bán hạt giống gần nhất, nhanh chóng chạy đến đó.

Cửa hàng bán hạt giống cách Lâm Phong cũng không xa, lái xe ba bánh mười phút đã đến.

Lâm Phong xuống xe, đẩy cửa kính cửa hàng ra, hơi mát lập tức ùa tới, khiến anh cảm thấy toàn thân cực kỳ khoan khoái!

"Muốn mua cái gì?"

Ông chủ đang ngồi điều hòa xem phim, lười biếng lò đầu ra từ sau máy tính hỏi.

Lâm Phong suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Tôi cần khoảng 6. 000 hạt giống dâu tây, sau đó bán cho tôi thêm ít hạt giống dưa hấu, khoảng 50 hạt, đều phải giống tốt, anh tính xem khoảng bao nhiêu tiền?"

Lão bản cộp cộp bấm máy tính, mở miệng nói: "6. 000 hạt giống tức là 2 cân hơn, 35 tệ một cân, 2 cân 70 tệ, hạt giống dưa hấu loại tốt chỗ này bán 3 tệ một hạt, cậu muốn 50 hạt thì giá là 150 tệ, tổng cộng 220 tệ."

Gã nói, đứng dậy từ trong ngăn kéo cầm ra một túi dâu tây lớn, đổ ra trên cân, cân hai lạng hạt dâu tây, lại đếm 50 hạt dưa hấu vỏ đen, đều đưa hết cho Lâm Phong.

"Tổng cộng 220 tệ!"

Lâm Phong nhíu mày.

Hạt dưa hấu thì còn được, song hạt dâu tây thì quá mắc!

"Ông chủ, có thể bán rẻ hơn chút không? Mắc quá!"

Anh mặc cả.

Lão bản phất tay nói: "Bớt còn 210 tệ, không thể ít hơn nữa! Loại hạt giống này tỉ lệ sống sót rất cao, cậu cứ ra ngoài hỏi thăm xem xem, toàn bộ thành phố Thượng Hải, hạt giống ở chỗ tôi là tốt nhất!"

Lâm Phong vốn còn muốn trả giá, nhưng nhìn vào đồng hồ, cũng sắp đến giờ đón Thiến Thiến rồi, anh khẽ cắn môi, quét mã QR để thanh toán.

"Cám ơn ông chủ!"

Anh cầm một túi hạt giống, vội lái xe ba bánh đến quảng trường Minh Châu đón Thiến Thiến.

5 giờ.

Quảng trường Minh Châu.

Lâm Phong mới vừa đỗ xe ba bánh của mình, bên kia cô giáo Lệ Lệ cầm lá cờ nhỏ, dẫn theo hơn ba mươi bạn nhỏ xếp thành hàng, đúng lúc từ trên cầu thang xuống.

Thiến Thiến từ rất xa đã nhìn thấy Lâm Phong, cánh tay nhỏ núc ních thịt dùng sức quơ quơ, khuôn mặt nhỏ nanh căng hồng phác phác, hưng phấn hô to: "Ba ba! Thiến Thiến ở chỗ này!"

Lâm Phong chạy mau tới, ôm lấy Thiến Thiến, hướng về phía cô giáo Lệ Lệ cười nói: "Tôi tới đón Thiến Thiến về nhà, cám ơn cô đã trông nom Thiến Thiến."

"Không sao cả, Thiến Thiến rất ngon, không phiền gì cả."

Cô giáo Lệ Lệ cười xòe bàn tay ra với Thiến Thiến: "Thiến Thiến phải nhớ hoàn thành bài tập, về nhà phải nghe lời của ba, biết chưa?"

"Dạ biết! Tạm biệt cô giáo Lệ Lệ!"

"Tạm biệt Thiến Thiến!"

Hai người vỗ vỗ bàn tay, coi như là tạm biệt, Lâm Phong cũng gật đầu với cô giáo Lệ Lệ, xoay người ôm Thiến Thiến đi về phía xe ba bánh.

Song Lâm Phong vừa mới ngồi lên xe ba bánh, chìa khoá còn chưa kịp cắm vào, một đứa bé mập mạp đã thở hổn hển gào khóc chạy về phía mình.

"Con không chịu! Con không chịu! Con muốn ăn dâu tây thôi!"

Con mắt của đứa bé mập mạp đã khóc đến sưng vù, nằm úp sấp phía dưới xe ba bánh của Lâm Phong, gào khóc thảm thiết hơn!

"Con muốn ăn dâu tây! Ăn dâu tây!"

Một người đàn ông trung niên hói đầu mặc áo sơ mi trắng quần tây cầm theo một túi dâu tây lớn, vất vả đuổi theo phía, nóng quá nên đầu chảy đầy mồ hôi.

"Tiểu tổ tông ơi! Đây không phải là dâu tây con ưa thích sao? Ba mua rồi nè!"

Trung niên nam nhân thử đem Đôn béo ôm, nhưng mà Đôn béo lại hướng bánh xe trong chui được càng hung!

"Con không chịu! Con không chịu! Con muốn ăn dâu tây của chú này cơ! Hu hu!"

Tiếng kêu rên giống y như tiếng lợn kêu lúc bị chọc tiết gϊếŧ, người đàn ông trung niên lộ rõ sự xấu hổ.

Gã ho khan hai tiếng, muốn tóm lấy thằng con mập mạp, nhưng không ngờ bị đạp ngay vào mặt!

Người đàn ông trung niên dường như tức giận, ngẩng đầu, lúc này Lâm Phong mới thấy rõ mặt của gã.

Lập tức sửng sốt.

Gương mặt này, nhìn quen quen nha!

"Ba ba, chú ấy là ba ba của Vũ Vũ, Thiến Thiến đã kể với ba ba rồi!"

Lâm Thiến Thiến nhỏ giọng nói vào tai của Lâm Phong.

Lâm Phong nghĩ tới, cái này không phải là mình buổi sáng lúc tới, hỏi mình muốn một viên dâu tây người gia trưởng kia nha?

Thì ra gã chính là ba ba của Vũ Vũ!

"Ba ba của Vũ Vũ, Vũ Vũ cản trở xe của ba ba cháu!"

Lâm Thiến Thiến ỏn a ỏn ẻn nói, vừa chỉ chỉ Lâm Phong: "Ba ba của cháu còn phải đưa cháu đi mua thức ăn đấy!"

Trên mặt của người đàn ông trung niên nam nhân bỗng lộ vẻ xấu hổ.

Gã nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh hướng về phía hai con, sầm mặt lại, một tay nắm chặt lấy Vũ Vũ lôi ra khỏi gầm xe.

"Khóc cái gì khóc! Dâu tây không phải đều ở chỗ này sao!"

Vũ Vũ bình thường ở nhà chính là tiểu hoàng đế, sao có thể chịu uất ức lớn như vậy?

Thằng bé hung hăng vọt về phía xe ba bánh của Lâm Phong, kéo cửa xe ra!

"Con muốn ăn cỏ dâu tây! Cho con!"

Dáng vẻ hung thần ác sát, không hổ là trùm sò trong lớp!

Lâm Phong nghe được không ít chuyện nó bắt nạt các bạn khác!

Lâm Phong hơi nhíu mày, cúi người xuống nhìn thằng bé: "Cháu muốn ăn dâu tây, đúng không?"

"Đúng!"

Vũ Vũ nhấn mạnh, dáng vẻ không ăn được thề không từ bỏ qua.

Thiến Thiến sợ trốn vào trong lòng của Lâm Phong, hướng về phía Lâm Phong nói: "Ba ba, Vũ Vũ hư lắm, cậu ấy biết đánh người! Ba ba Thiến Thiến sợ!"

Lâm Phong vội vỗ về con gái.

"Dâu tây của chú, con có thể ăn, nhưng phải bỏ tiền mua, chú không làm từ thiện."

Anh thản nhiên nói, người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức bật cười, từ trong túi lấy ra ví tiền, lớn tiếng nói: "Mua thì mua! Giá nhiêu tôi cũng mua! Không phải chỉ là vài quả dâu tây hỏng thôi sao, có thể đáng mấy tệ? Chỉ cần con tôi hài lòng, đừng nói dâu tây, dù là anh đào tôi cũng mua được!"

Nghe được xe Ly tử tên này, Lâm Phong trong lòng vui vẻ.

Đúng rồi.

Anh có một mẫu đất, muốn kiếm đồng tiền lớn, trồng anh đào cũng là một lựa chọn tốt!

Ý nghĩ chợt lóe lên ở trong đầu, mà bây giờ quan trọng nhất là anh phải giải quyết phiền toái này trước!

"100 tệ một cân."

Lâm Phong mở miệng nói.

Người đàn ông trung niên lập tức giống như là mèo bị đạp phải đuôi, chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên!

Cái gì? !

100 tệ một cân? !

Đây không phải là ăn cướp sao? !

"Cậu đang đi ăn cướp sao! Quá mắc!"

Gã giận dữ nói.

Lâm Phong thì dù gấp vẫn ung dung liếc nhìn người đàn ông trung niên, mở miệng cười: "Buôn bán vốn chính là anh tình tôi nguyện, tôi ép anh mua sao? Không mua thì thôi bỏ đi, tôi còn phải về nhà nấu cơm, mời anh cùng con trai anh tránh ra."
« Chương TrướcChương Tiếp »