Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Chồng Cặn Bã

Chương 10

« Chương Trước
Khoảng chín giờ, không nhẫn nại được nữa Tống Oánh Tâm đã đi ra ngoài, cả đêm cô lo lắng không ngủ, hiển nhiên làm sao cô có thể ngủ chứ? Đây là đặt cược, nếu Lôi Tân Dương không nghe cô giải thích thì chỉ có thể kí đơn ly hôn, từ nay về sau mỗi người đi một con đường riêng, vậy vì cái gì lại muốn dùng cách này hẹn gặp hắn? Bởi lẽ chỉ có lý do này thì nhất định hắn sẽ xuất hiện, cô phải mạo hiểm.

Không biết trời có đứng về phía cô hay chăng? Cô không dám chắc.

Do An Tường thúc cũng biết chân tướng sự việc, cô bình tĩnh giải thích thì lúc ấy hắn cũng phản ứng kích động nhưng sau vài ngày ngẫm nghĩ thì hắn có thể không ngồi lại nghe cô giải thích sao?

Chưa đến chín giờ hắn đã xuất hiện, tuy rằng gầy đi nhưng vẫn khiến người khác mê mẩn.

Chẳng biết là khẩn trương hay là nhớ hắn mà trống ngực liên hồi, hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, Tống Oánh Tâm bước tới, mấy trăm lần luyện tập nhưng nói ra vẫn run run:

- Em đã nói rõ với An Tường thúc, nhưng… nhưng trước khi kí đơn ly hôn… Em có chuyện muốn nói, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện một lát.

Nhếch môi, bộ dáng của Lôi Tân Dương khiến cô toát mồ hôi hột, lúc cô nghĩ hắn sẽ cự tuyệt thì hắn lại quay người bước đi để lại một câu:

- Em đi theo tôi.

Tốt quá rồi, hắn đã đồng ý nghe cô nói, nhưng vào hầm ngầm bãi đỗ xe, ngồi trong xe hắn cô mới giật mình nghĩ, mình quá hồ đồ, có thể tìm quán cà phê gần đây là được, có cần thiết phải đến nơi xa như thế này không?

Xe đi vào khách sạn Diêm Lệ Viên, Lôi Tân Dương giao xe cho nhân viên, Tống Oánh Tâm không hiểu nhưng cũng không nói gì, sợ hắn đổi ý, nhưng cô thật sự sợ hãi, hắn muốn cắt đứt với cô tại sao còn đưa cô đến đây thuê phòng?

Nơi cần đến là tầng cao nhất, cũng là phòng giám đốc chuyên dùng cơm.

- Chúng ta đến đây làm gì?

Cô tò mò hỏi.

- Không phải em muốn nói ra suy nghĩ của mình sao?

Hắn trả lời rất hợp tình hợp lí tựa như cô đưa hắn tới đây vậy.

Cô không hề nói gì thêm, đúng là có chuyện này nhưng nó không giống như vậy.

Vào phòng, đóng cửa lại hắn liền xoay người cô đặt lên cửa hôn một cách điên cuồng, ví da trong tay cô liền rớt xuống đất.

Tống Oánh Tâm hoảng sợ, chuyện gì thế này? Cô muốn hỏi nhưng Lôi Tân Dương không cho cô cơ hội, hắn hôn lên thân thể mềm mại vô lực sau đó bàn tay trơn nhẵn vòng ra sau lưng kéo khóa rồi đẩy chiếc váy trượt xuống mặt đất, rồi lại đến quần áo trên người, một lát sau cô đã bị hắn lột trần như nhộng.

- Em là người phụ nữ đáng ghét!

Tốt quá, hắn lại có thể ôm thân thể mềm mại nóng bỏng của cô, ngửi mùi hương thân thể cô tựa như chưa bao giờ xa rời.

- Anh là đồ bại hoại.

Lúc này cô mắng hắn theo tiềm thức.

- Đúng, anh là kẻ bại hoại, làm trò bại hoại với em… Trời ạ! Anh nhớ em muốn chết đi rồi!

Hắn điên cuồng hôn thân thể cô, từ vùng cổ trắng nõn tới đồi núi căng tròn sau đó mân mê khoảng u cốc thâm sâu, từng tấc từng tấc khiến cô liên tục thở dốc.

Cô không hiểu được, rõ ràng người đàn không này đã nói từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt hắn, giờ đây vì sao lại yêu cô điên cuồng như vậy? Nhưng cô cũng không cần biết đáp án, thân thể cô, tâm hồn của cô đang thiêu đốt cùng hắn, dù hóa thành tro cũng không sao cả.

- Anh là đồ bại hoại, chỉ biết ăn hϊếp em!

Cô tức giận xé quần áo hắn, người ta đối đãi mình như vậy thì cô cũng phải đáp lễ.

- Không phải em cũng …A…

Đây là tình huống gì? Thế cờ đã đổi, đến lượt hắn bị cô trêu đùa, phụ nữ tạo phản quả nhiên là đáng sợ.

Tìиɧ ɖu͙© bùng nổ như sóng triều, không thể nhịn được nữa, tình thế lại thay đổi, cô chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, phần nóng bỏng cứng rắn tấn công thật sâu vào hoa tâm của cô, dùng sức mạnh khiến thân thể cô run rẩy, du͙© vọиɠ lên tới đỉnh điểm, hai người cùng lúc gọi tên nhau.

Không biết đã bao lâu, hắn ôm cô ngã nhào về phía giường.

Những sợi tóc của cô bị mồ hôi làm ướt, Lôi Tân Dương tình nồng ý đậm ngắm nhìn cô, thỉnh thoảng hôn lên bờ môi ngọt ngào, không hề thấy chút u buồn nào:

- Em biết không? Em thả tóc thực sự rất đẹp.

- Thì ra anh thích nữ quỷ.

Thực ra cô sớm phát hiện hắn nói dối lòng, khi nằm trên giường hắn luôn yêu thương vuốt ve mái tóc cô một cách say đắm, rõ ràng là yêu cô điên cuồng.

- Đúng vậy, nhưng lại là một nữ quỷ xinh đẹp!

Hắn nhéo mũi cô một cái.

- Anh không giải thích được một số đam mê của anh, tại sao lại không thích phụ nữ bình thường mà lại yêu một nữ quỷ thế này.

- Chỉ có kẻ háo sắc mới thích phụ nữ xinh đẹp.

- Là lỗi của em, em đã biến anh thành kẻ háo sắc.

Hắn ai oán nói.

Dường như hắn đã thay đổi, nhưng có vài lời cần giải thích rõ ràng:

- Anh nghe em nói, đúng là Lôi gia gia rất thích em, đúng là đã từng nói muốn em làm cháu dâu của ông… nhưng….

- Không sao cả, dù em có tham gia âm mưu anh cũng chấp nhận, ai bảo em yêu em cơ chứ.

Chuyện này hắn đã nghĩ kĩ, âm mưu thì sao nào? Quan trọng nhất là hắn không thể thể thiếu cô, cô còn quan trọng hơn tính mạng của hắn.

Tuy rằng sự tình không phải như vậy nhưng nghe xong Tống Oánh Tâm cực kì cảm động, nếu không có tình cảm với cô sâu đậm thì hắn làm sao có thể tha thứ như vậy… Cô đột nhiên hung hăng đấm lên ngực hắn, đau quá hắn vội vàng kêu lên trừng mắt nhìn cô hỏi tại sao lại đánh người, cô liền nghiêm giọng:

- Anh có biết mình đáng giận thế nào không? Hại em khổ sở đến sinh bệnh, còn không đáng đánh sao?

- Em bị bệnh? Không thoải mái ở đâu?

Hắn lo lắng sờ khắp thân thể cô.

Cô hờn dỗi đẩy tay hắn, kẻ này lại nhân cơ hội làm trò xằng bậy.

Ánh mắt cực kì vô tội, hắn tuyệt đối không có ý gây rối… Đúng hay không ư? Sợ rằng chỉ có trời mới biết.

- Em khỏe rồi, nếu không sức đâu mà tới “đàm phán” với anh chứ?

Cô muốn hôm nay gặp mặt đề đàm phán, dù bất cứ giá nào, khó khăn ra sao cũng không lùi bước, chẳng ngờ tình huống lại biến đổi thành như vậy.

- Từ nay về sau chúng ta không bao giờ cãi nhau nữa. Nếu còn tái phạm thì nhất định sẽ trúng độc mà chết.

- Anh phải nhớ kĩ lời mình nói thì em mới không cãi nhau với anh.

- Đúng là phụ nữ, chuyện này sai cơ bản là do em…

- Khoan đã, anh xác định là em sai ở đâu? Vừa rồi em còn chưa nói xong, em tuyệt đối không tham dự vào âm mưu của Lôi gia gia, di chúc giả từ đầu đến cuối em không hề biết, lúc trước bị ốm trên giường em cũng chỉ đồng ý với ông là trông giữ tài sản, đối mặt một người gần đất xa trời làm sao em có thể từ chối chứ.

- Em thực sự không biết di chúc giả sao?

Không phải hắn không tin mà chuyện di chúc giả sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, nếu cô thực sự không biết thì phiền rồi, hắn lại biến thành kẻ lừa hôn, cô sẽ không tin tưởng hắn.

Người này đúng là đáng đánh một trận.

- Anh là đồ đàn ông xấu xa, đồ ngốc mới ở cùng chỗ với anh.

Khẽ xoa ngực, Lôi Tân Dương oan ức nói:

- Em đừng coi chồng mình là bao cát chứ, muốn anh chết sớm sao?

- Ai bảo anh không tin em, đồ xấu xa, không thèm quan tâm đồ hư hỏng nhà anh.

- Đúng, đều là lỗi của anh, anh không ngờ em thông minh như vậy cũng biến thành con rối của ông nội.

Đây là ca ngợi hay đá đểu đây? Quên đi, không quan trọng, cô đã cởi bỏ được khúc mắc giữa hắn cùng Lôi gia, nhẹ nhàng hỏi hắn

- Còn tức giận ông nội nữa không?

- Em đừng mơ anh hoàn toàn bỏ qua cho gia gia, ông ấy muốn phá anh là sự thực, nhưng mà ông ấy đưa em đến với anh cùng coi như lấy công chuộc tội.

Nếu không có âm mưu của gia gia thì cũng không thể có hạnh phúc hiện tại, ở mặt nào đó thì ông cũng là người cởi bỏ nút thắt trong lòng hắn. Dù không yêu mến gì nhưng cũng rất đáng khâm phục, ông lão kia thực sự rất lợi hại!

- Em cũng không hy vọng anh có thể bỏ qua khúc mắc, nhưng mà em lo là nếu anh không làm được, mà mối hôn nhân này xuất phát từ sự tự nguyện, cái này rất dễ kích phát ngòi nổ giữa hai bên.

Lôi Tân Dương lắc dầu, hắn thực sự muốn cô làm vợ, sao lại không có ý này chứ?

Nhưng mà Tống Oánh Tâm không lạc quan như vậy, không cãi nhau thì chẳng sao cả, nhưng cãi nhau rồi là có việc, huống chi họ là hai người thích đấu võ mồm, không cẩn thận là sẽ bùng nổ.

- Vậy em có ý kiến hay, chúng lại lại kết hôn lần nữa.

Ý kiến hay? không ngờ cái này cô cũng nghĩ ra.

- Giờ chúng ta ly hôn trước mới có cách kết hôn lại.

Đừng đùa! Lôi Tân Dương liền nghiêm mặt, hắn tuyệt đối không ly hôn, nếu vậy cô sẽ tự do, lỡ may cô đùa giỡn rồi chạy tới Mỹ học thì phiền to, phản ứng của hắn khiến cô buồn cười, cảm thấy hắn lo quá xa, nhưng hắn vẫn kiên trì không ly hôn.

- Vậy anh có ý gì hay hơn sao?

Đây là chuyện hiển nhiên, chút vặt vãnh này sao có thể làm khó hắn?

- Chúng ta không cử hành lễ kết hôn mà là công khai tiệc cưới, đi chụp ảnh trước sau đó mời mọi người đến chung vui, đúng rồi tiệc cưới xong chúng ta lại đi tuần trăng mật, ngắm núi tuyết ở Thụy Sĩ, mỗi ngày ngâm mình trong nước nóng ở khách sạn, lăn qua lăn lại, ít nhất cũng phải một hai tháng, vậy vợ yêu của tôi đã vừa lòng rồi chứ.

- Đàn ông như anh thật là háo sắc, sao lúc nào cũng thấy chuyện đó trong đầu vậy?

Nhưng hiển nhiên cô rất vui vì cách tính toán này, không có giấy kết hôn cũng chẳng sao, nhưng không chụp ảnh cưới cùng tiệc cưới, rồi thiếu cả tuần trăng mật nồng nàn thì đúng là đáng tiếc.

- Em không thích anh khiến em mệt nhoài trên giường sao?

Xoay người đặt thân thể cô xuống dưới, Lôi Tân Dương bắt đầu không an phận mà động tay động chân trên thân thể xinh đẹp của cô:

- Sao em lại mê người đến như vậy chứ?

Dùng thân thể mềm mại nghênh đón hắn, Tống Oánh Tâm nũng nịu đưa ra yêu cầu, cô muốn tiệc cưới tại biệt thự, ngay lập tức cô ôm hắn lăn một vòng, hiện tại cô ở trên, hắn ở dưới, hắn vốn định hỏi vì sao nhưng lúc này quên sạch bởi lẽ cô đã nhanh chóng kí©h thí©ɧ dục hỏa của hắn, dấy lên cơn khát vọng tràn ngập cõi lòng, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.

Đương nhiên kế tiếp là một hồi tiêu hồn trên giường, một lát sau hắn nắm quyền chủ động, nhưng nhanh chóng lại đổi thành cô là nữ vương, rốt cục là ai chiếm thượng phong? Cái này không quan trọng, hai người chỉ mong muốn được hưởng thụ khoái hoạt đến tận cùng.

☆☆☆

Tuy rằng tiệc cưới hôm nay không mặc váy trắng nhưng trang phục đẹp đẽ là không thể thiếu. Tống Oánh Tâm rời giường từ sớm để hai nhà thiết kế xoay như con rối thay quần áo và trang điểm cho mình.

Bởi cô đã giải thích là cần lịch sự mà không diễm lệ, nhà thiết kế chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục màu tím, trên đầu đeo vương miện tựa như một cô công chúa hồn nhiên mê người.

- Oa! Đẹp quá.

Lý Tử Duyệt thích thú thốt lên.

- Cô dâu nào mà không đẹp chứ?

Nói thì vậy nhưng nhìn mình qua gương cô cũng không rời mắt đi được. Bình thường chỉ đơn giản trang điểm một chút, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trang điểm đúng nghĩa, cuối cùng cô đã hiểu vì sao phụ nữ lại mất nhiều tâm tư cho việc này như vậy, nhưng với cô thì một lần là đủ rồi, hình dáng này tuy đẹp nhưng không thực tế.

- Nếu Tống gia gia thấy cậu lúc này nhất định sẽ mừng phát khóc mất.

Lý Tử Duyệt nắm chặt tay bạn tốt của mình:

- Đúng là quá tốt, cậu phải hạnh phúc đấy!

- Cám ơn cậu đã ở bên cạnh tớ.

- Đương nhiên mình muốn ở bên cạnh cậu, chúng ta là chị em tốt, sau này còn muốn đến đây uống trà nữa cơ.

Cười khanh khác gật đầu, cô ngoắc tay bạn tốt ước định.

Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa của bác Hạ truyền vào:

- Thiếu phu nhân, ở đây có một lá thư của cô.

Thư của cô sao? Ai lại gửi thư cho cô? Cô hoang mang nhìn bạn tốt, ngoài Tử Duyệt không ai biết cô ở đây.

Hiển nhiên Lý Tử Duyệt cũng vậy, cô cũng khó hiểu như bạn mình, không sao, thử xem ai thần thông quảng đại như vậy, cô ra ngoài cầm lá thư vào.

- Tò mò thật, địa chỉ gửi cùng nhận như nhau.

Lý Tử Duyệt liếc mắt liền nhận ra điều khác thường.

Nhận thư, Tống Oánh Tâm cầm ra đọc.

“Nha đầu Tâm Tâm.

Cháu hạnh phúc chứ? Lôi gia gia hy vọng đáp án của con là cũng hạnh phúc như ta.

Lôi gia gia phải nói thẳng với con, thực ra Lôi gia gia là một người rất ích kỉ, vì muốn cháu mình tìm được hạnh phúc, cũng vì muốn biệt thự tràn ngập tiếng cười hạnh phúc mà ta bất chấp tất cả lợi dụng sự lương thiện của con để tạo nên cuộc hôn nhân với Lôi Tân Dương.

Có thể con cảm thấy bất ngờ, lần đầu tiên nhìn thấy con với nụ cười ngọt ngào, trong sáng ta liền biết được sự dịu dàng lương thiện của con, con là người rất kiên cường, ta tin con chính là người phụ nữ trời định cho Lôi Tân Dương, là cô gái duy nhất phá tan được sự đề phòng của hắn.Nhưng Lôi Tân Dương khúc mắc quá lớn với ta, nó không muốn nhận sự sắp xếp của ta, vì vậy khi ta biết sự sống không còn bao lâu thì ông trời đã ban cho ta một ân huệ thật lớn.

Trước đó ta lợi dụng di chúc để các con kết hôn, lại cho hai đứa cơ hội ở gần nhau để nảy sinh tình cảm, di chúc này chân tướng rất rõ ràng, là khảo nghiệm tình yêu của các con.

Thực ra thì ta sắp xếp như vậy cũng lo lắng chuyện đùa mà hóa thật, lại lo bởi vậy mà làm tổn thương hai người, vì cái gì mà từ đầu không biến di chúc này thật thật chứ? Bởi ta hiểu thấu đáo việc này, di chúc kết hôn có đó nhưng các con phải tìm được sự giải thoát từ chính nó, khi đó ai người ở cùng nhau không phải do bản di chúc này, hai trái tim mới thực sự là của nhau.

Con có tha thứ cho sự ích kỉ của ta không? Ta biết con sẽ tha thứ cho ta bởi lẽ con rất lương thiện, con hãy hứa với lão già từng gây cho con sự cô độc rằng hãy sống vui vẻ, cùng giúp cho đứa cháu từng bị ta làm cho đau khổ mỉm cười thật nhiều.

Ta biết sâu trong nội tâm của Tân Dương nghĩ rằng mình chỉ lấp chỗ trống cho cha nó, ta chuyển toàn bộ sự kì vọng đối với cha lên người đứa con như nó, cái này không thể phủ nhận, không thể mong chờ vào con trai đương nhiên kỳ vọng duy nhất là đứa cháu này, nhưng nó là bảo bối độc nhất vô nhị của ta, là sự kiêu ngạo lớn nhất đối với ta.

Đời người ngắn ngủi, ta không hy vọng nó bị ám ảnh cả đời, có một ngày khi nó có con chắc rằng sẽ hiểu được chút gì đó về tâm tình của ta.

Lá thư này là ta dặn Hạ bá thay ta gửi cho các con khi hai đứa ở chung được ba tháng, quyết định cùng hạnh phúc trong tương lai. Ta nghĩ sự sắp xếp này sẽ khiến con nghi ngờ, nếu không giải tỏa khúc mắc này thì ta quá tắc trách, nói cho cùng ta vẫn cảm ơn con, cám ơn con đã đồng ý ở bên cạnh Tân Dương, cũng nhờ con yêu thương nó, nó là một đứa cô độc, rất khát khao được yêu, ta tin rằng có con thằng bé sẽ hạnh phúc.

Cuối cùng, Lôi gia gia muốn chúc phúc cho các con, mong rằng các con có thể yêu thương lẫn nhau từng phút từng giây.”

Mọi chuyện cần thiết đã xong, đúng vậy, cô đã tha thứ cho Lôi gia gia ích kỉ, bởi lẽ ông thực sự rất yêu Lôi Tân Dương, tối nay nhất định cô phải chia sẽ với hắn lá thư này, mặc kệ hắn phủ nhận hay chấp nhận nhưng cô tin rằng hắn sẽ hiểu được tình yêu của Lôi gia gia với hắn, hắn không chỉ là người thừa kế Lôi gia mà còn là đứa cháu bảo bối của ông.

- Đại tiểu thư của tôi, sao cậu lại khóc chứ?

Lý Tử Duyệt hoảng hốt.

Kinh ngạc bỏ tay ra, Tống Oánh Tâm mới biết rằng mình đã rơi lệ:

- Không đâu! Sao mình lại khóc được chứ?

- Cậu không được dùng tay lau nước mắt, trang điểm hỏng mất giờ.

Lý Tử Duyệt bối rối chặn tay cô:

- Vậy không được, mình phải đi tìm người trang điểm lại, ngoan ngoãn ngồi đó đừng làm rộn.

Hai nhà thiết kế chuẩn bị xong xuôi cho Tống Oánh Tâm xong liền xuống lầu bởi lẽ họ cũng là khách mời hôm nay.

Lý Tử Duyệt vội vàng tìm họ giúp Tống Oánh Tâm trang điểm lại, Lôi Tân Dương cũng vội vã ở dưới lầu tiếp khách.

- Ông có đừng cười ngoác miệng ra như vậy chứ.

Diêm Nhược Thiên hơi ghen tị nhìn hắn, kẻ này đúng là đáng cười, cưới đã nhiều năm trước cũng đâu cẩn phải cười đến mức này chứ?

- Ông quản làm gì.

Lôi Tân Dương cười toe toét, cũng đúng thôi, hạnh phúc thực sự rốt cục đã đến, thân phận “đã kết hôn” cảm giác rất chân thực.

- Kỳ lạ, rõ ràng tôi thấy Lục bá bá cùng Lục bá mẫu đến, vì sao “thằng nhóc” nhà họ còn chưa thấy đâu.

Hắn vẫn chưa gặp Lục Hạo Doãn, thằng nhóc kia bận cái gì chứ?

- Hắn có lẽ chạy đi làm quen.

Diêm Nhược Thiên nói thật dễ dàng khiến người kia thiếu chút nữa trúng gió ngất.

- Làm quen?

Buồn cười thật, Lục Hạo Doãn cần làm quen sao?

- Ông không biết gần đâu Lục bá mẫu buộc hắn hai ngày nghỉ cuối tuần đi làm quen xem mặt sao?

- Trước kia Lục bá mẫu đã bắt đầu bắt hắn đi xem mặt, cái này cũng không có gì mới mẻ, nhưng mà hắn thực sự ngoan ngoãn làm theo sao?

- Hồi trước là nói miệng, giờ là hành động thực tế, không thể so sánh được, nhưng mà ông yên tâm, hắn sẽ không vì chuyện đó mà bỏ tiệc cưới của ông đâu, chỉ là đến muộn thôi.

Thảm nhất là cái này, tiệc hỉ đã xong vị đại thiếu gia kia mới khoan thai bước tới.

Lôi Tân Dương nghe ra hắn nói bậy bạ:

- Cậu gọi cho cậu ta giúp tôi.

- Gọi cho ai?

Lục Hạo Doãn xuất hiện, mặc bộ âu phục tao nhã, không nhìn kĩ còn tưởng hắn là chú rể.

Lôi Tân Dương nhíu mày nghi ngờ kẻ này tới gây sự, nhưng thấy hắn mặc âu phục đàng hoàng thì lại thôi:

- Tôi còn tưởng cậu không thèm tới.

- Làm sao hôm nay tôi có thể vắng mặt? Hôm nay là ngày vui của ông và Tâm Tâm… à, chị dâu nhỏ…

Tên chú rể này có cần tức giận thế không, người ta vì hắn mà vội vàng, có cần hung hăng thế?

- Coi như cậu thức thời.

- Thực ra hôm nay còn có một tin tức quan trọng thông báo với mọi người.

Nhìn hai gã đang ăn uống liền chậm rãi tung bom:

- Tôi muốn kết hôn.

- Sặc….

Thiếu chút nữa hai người phun hết cả ra.

- Gì mà ngạc nhiên thế? Kết hôn là chuyện quan trọng của đời người, cần phải sớm có kế hoạch thật tốt. Đã lâu rồi tôi mới làm chú rể, hai người phải mừng cho tôi chứ?

Chúc mừng? Hai người bạn tốt không nói được gì, kẻ này làm quá nhanh, bạn gái họ còn chưa gặp mà đã chuẩn bị kết hôn sao?

- Nếu các cậu không muốn chúc mừng tôi cũng không sao, chỉ cần nhớ đến hôm đám cưới, chắc là tầm năm mới là được, còn hiện giờ thì chưa có rảnh a.

Lục Hạo Doãn tỏ ra là một người rộng lượng.

Lễ mừng năm mới? Chỉ vài tháng nữa, tốc độ người kia cũng quá nhanh đi chứ!

Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vấn đề này bọn họ đành truy cứu sau bởi lẽ giờ lành đã tới, chú rể cần lên lầu đón cô dâu xuống ra mắt mọi người.

Lôi Tân Dương tạm thời để bạn tốt lại tiếp tục đi đón khách.

----------------Hoàn Chính Văn -------------
« Chương Trước