Chương 1: Mẹ và con gái

Buổi chiều, trong gian phòng yên tĩnh vang lên tiếng xột xoạt xột xoạt. Cô gái nằm trên tấm nệm màu trắng sữa mềm mại nhắm chặt hai mắt, lông mày hơi nhíu lại, thanh âm càng lúc càng gần, cô gái không hài lòng trở mình, vùi mặt vào trong gối mềm tiếp tục ngủ.

"Xoẹt" một tiếng, là tiếng màn cửa bị kéo ra, "Đến giờ rời giường rồi!"

"Mặt trời đã lêи đỉиɦ rồi, con yêu!"

“Mẹ ~” Giang Nhất Tranh không vui ưm một tiếng, lại trở người trên giường, kéo chăn lên, trùm kín đầu.

Thấy phản ứng này của cô, mẹ Giang bất đắc dĩ thở dài, trong miệng lầm bầm: “Tối qua con lại vẽ cả đêm đúng không?”

"Nói không nghe, luôn luôn thức khuya như vậy, tổn thương thân thể lắm a?"

Bà vừa đi vừa nói không ngừng, ánh mắt rơi vào chiếc bàn bừa bộn của Giang Nhất Tranh, lông mày chợt nhíu lại.

Màn hình máy tính đang bật, màn hình vẫn ở giao diện bản thảo cô đã vẽ xong. Chiếc bảng vẽ tay vẫn còn sáng đèn, bút đặt trên đó, trên bàn bày la liệt đủ thứ, sách vở lật ra, trà sữa đã uống hết, đồ ăn vặt...

Thấy vậy, mẹ Giang trở nên đau đầu, trước mắt biến thành màu đen, bà tức giận, quay đầu quát người trên giường: “Giang Nhất Tranh!!!”

"Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được thức khuya vẽ, không nên thức khuya vẽ, sao ngươi luôn nói không nghe lời mẹ vậy?"

"Buổi tối không ngủ, buổi sáng ngủ không tỉnh, ăn uống thất thường, về sau chỉ có một mình con chịu, không phải mẹ đã nói với con không ăn sáng sẽ bị bệnh dạ dày, sỏi mật sao?"

"Còn có, nói con nên uống nhiều nước đun sôi để nguội, làm sao con mỗi ngày đều uống mấy thứ nước có ga kia, thật không tốt cho sức khỏe!!!"

Bà tức giận nói không ngừng, thấy Giang Nhất Tranh vẫn bất động như cũ, bà tức giận trực tiếp tiến lên xốc chăn mền chăn của cô lên, "ba ba" hai lần, mấy cái tát giáng xuống bờ mông mềm mại đầy thịt của cô.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Giang Nhất Tranh cau mày, hơi không kiên nhẫn lên tiếng nói.

Cô trực tiếp từ trên giường nhảy bắn lên, không hề đau đớn, nhưng động tĩnh này doạ cô sợ.

"Những gì mẹ nói con có nghe hay không?"

“Con nghe, con nghe mà.” Giang Nhất Tranh khốn khổ muốn chết, sáng nay tám giờ cô mới ngủ.

Giọng điệu qua loa, cô nhắm mắt lại, gật đầu như giã tỏi để ứng phó.

Mẹ Giang thậm chí còn tức giận hơn.

Lúc này bà mới chú ý tới mái tóc của cô, rối tung như tổ chim, mẹ Giang chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, càng muốn đánh người!

Làm ơn hãy trả lại cho bà cô con gái có mái tóc đen dài và xinh đẹp đi!!!

“Giang Nhất Tranh!!!” Lại là một tiếng rống!

“Tóc của con!!!” Mẹ Giang tức giận đến mức giơ chân, nhào tới túm chặt tóc của cô, “Con cắt tóc kiểu gì vậy? A!!!”

"Thật giống cái tổ chim, con cắt mái tóc dài của mẹ, con là muốn chọc giận chết mẹ a!!!"

“A a a, đau ... đau đau ...” Giang Nhất Tranh lúc này triệt để tỉnh táo, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, vẫn không quên giải thích: “Con đây là cắt tóc xoăn ngắn, kiểu tóc này thật đáng yêu, mới không phải là tổ chim đâu.”

“Mẹ, mẹ nói nhảm.” Cô nói chêm chọc cười, từng chút từng chút một đẩy ngón tay của mẹ Giang ra, ôm lấy eo bà cười đùa tí tửng: “Không đáng yêu sao?”

Cô ngước đầu nhìn mẹ, chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, lắc lắc đầu, toét miệng cười với mẹ!

Giang Nhất Tranh để tóc dài được bốn năm, mẹ cô một mực không cho cô cắt tóc, bà cảm thấy tóc dài rất đẹp và rất giống tiên nữ, nhưng cô không phải là tiên nữ, cô cũng muốn thử nhiều kiểu tóc khác nhau, vì vậy cô đã giấu diếm mẫu thượng đại nhân đi cắt tóc.

Cô đã đoán trước được phản ứng của bà, có thể sẽ sinh khí, chỉ là cô không nghĩ tới bà sẽ tức giận đến mức đánh đòn cô ~

Cô không muốn mặt mũi sao? A?

Ủy khuất quá~

"Mẹ thấy con trông thật buồn cười!” Mẹ Giang có loại cảm giác “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, bà tức giận nghiến răng, chọc chọc cái trán nhẵn nhụi của cô, “Nhìn quầng thâm của con xem, rất giống như cảm giác tám trăm kiếp không ngủ, còn đáng yêu đâu!”

Giang Nhất Tranh cũng không giận, hắc hắc vui vẻ nói: "Mẹ, hôm nay mẹ dẫn con đi ăn cái gì nha?"

"Cho con cái bàn tay!” Giang mẹ nghiến răng trừng cô một cái, sau đó nổi nóng xoay người, chỉ để lại cái gáy cho cô.