Chương 15: Làm bạn trai em đi!

“A, không có, không có!” Bọn họ cười lắc đầu, "Tranh muội muội, em ăn đi ..... Em ăn đi.”

Bị cái hành động càng che càng lộ này trêu chọc, khuôn mặt của Giang Nhất Tranh bạo đỏ.

Sau khi cơm nước xong, Giang Nhất Tranh đã uống rất nhiều rượu, lúc tan cuộc cũng đã có chút say rượu.

Cô lảo đảo tự đi, cũng không đợi Cố Thanh Sơn, cũng không để đám người Sở Tịch chăm sóc, khóe miệng lẩm bẩm: "Tự em có thể..."

Nói lời say: "Không cần mọi người quản em!"

“Đặc biệt là anh, Cố Thanh Sơn.” Cô hất tay anh đưa đến, đung đưa sắp ngã sang một bên.

Cố Thanh Sơn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, hai tay ôm lấy eo mềm của cô.

Bên lề đường, Sở Tịch cùng Trình Chí Hoài mang đưa cô lên xe: "Được rồi, hai người trở về đi, đừng lo lắng!"

Sở Tịch cũng uống say: "Cố Thanh Sơn, tôi cảnh cáo anh, mặc dù....."

Ợ lên một tiếng, chỉ vào Cố Thanh Sơn trên vai Trình Chí Hoài, đứt quãng nói: "Tuy rằng tôi muốn giới thiệu Tranh Tử với anh, nhưng cậu ấy uống say như vậy, cái kia anh........"

"Đừng có làm loạn!"

Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ăn đậu hũ của anh, anh cũng không biết là ai làm loạn đâu.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, đáp lại: "Yên tâm đi!"

Trong đêm khuya yên tĩnh, gió đêm thổi qua, bên tai là tiếng còi inh ỏi, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào mũi, cô ôm chặt eo anh không buông, Cố Thanh Sơn kéo cô ra cũng không nhúc nhích, đã có không ít chiếc taxi hỏi bọn họ có muốn đi không.

Ngay khi anh định chặn ngang ôm cô lên, hai tay Giang Nhất Tranh đột nhiên ôm lấy cổ anh, ánh mắt kinh ngạc của Cố Thanh Sơn trong nháy mắt rơi vào trong đôi mắt mê ly của cô.

Cô bĩu môi, lên án nói: "Cố Thanh Sơn!"

"Hửm? Sao vậy? Chúng ta trở về thôi, tôi đưa em về nhà."

"Về sau không cho phép anh ở bên ngoài cởi trần."

"A?" Cố Thanh Sơn có chút nghi hoặc!

Sau khi hồi tưởng lại, nhớ tới phản ứng vừa rồi của cô, trong nháy mắt nhịn không được bật cười, mày cong cong: "Em quản tôi đấy à?"

“Đúng vậy!” Giang Nhất Tranh nghiêm túc gật đầu.

"Ha ha." Cố Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, "Tiểu nha đầu, dã tâm không nhỏ."

“Em còn có tham vọng lớn hơn.” Cô đưa tay đảo quanh lông bụng của anh, chơi đùa một hồi, ngón tay rất nhanh liền muốn đi xuống.

Cố Thanh Sơn liếʍ liếʍ cánh môi, nhìn chằm chằm cô.

Cũng may anh phản ứng kịp thời, tiểu nha đầu này thật là to gan.

Mà cô không cảm thấy có việc gì, còn một mặt vui cười nhìn anh.

Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác, chỉ có thể ôn tồn dỗ dành cô. Hỏi cô nhà ở đâu cũng không nói, giống như quyết tâm muốn cùng anh về nhà.

Hỏi một lần lại một lần liền chỉ nói địa chỉ nhà anh.

Cô nhớ kỹ thật, Cố Thanh Sơn anh có tài đức gì ......

Cuối cùng, anh chỉ có thể đưa cô về nhà mình, dắt con xe đạp điện của cô về, trong lúc đó, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của người phụ nữ càng không ngừng làm loạn, sờ soạng cơ bụng anh, núʍ ѵú, vén lông bụng của anh.

Sau khi Cố Thanh Sơn ngăn cản cô một hồi, cô cũng dừng lại một chút.

Anh đang lái xe, người phụ nữ vòng tay qua eo anh, hai chân gác lên trên đùi anh, chống cằm lên vai anh, thở ra khí nóng, cô đánh bạo trêu chọc anh, để Cố Thanh Sơn khô nóng hết cả người!.....

Cuối cùng, Cố Thanh Sơn không thể nhịn được nữa, đem hai tay cô đè lên trên cửa, hai chân nam nhân cường tráng kẹp chặt cô, anh cắn răng hàm, nguy hiểm cảnh cáo nói: "Đừng nháo!"

“Em không có.” Giang Nhất Tranh kiên cường bĩu môi, hất cằm lên.

“Em thật đúng là không sợ chết.” Cố Thanh Sơn đè ép cuống họng, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Em thích anh a! Cố Thanh Sơn! Anh làm bạn trai em đi, về sau em sẽ đối tốt với anh, về sau tâm tình tốt liền nấu cơm cho anh, em sẽ không để cho anh mỗi ngày phải ăn mì gói, nếu không em sẽ gọi đồ ăn bên ngoài cho anh cũng được, anh nhìn em có được không?"

Nghe cô thổ lộ, sắc mặt Cố Thanh Sơn phức tạp, anh không biết nên lựa chọn thế nào, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Tay cô không thể động đậy, liền dùng bộ ngực tròn trịa to béo của mình cọ vào người anh, điều này khiến Cố Thanh Sơn một thân hoả khí, nhưng anh cũng không đáp lại, cuối cùng, cô gái nhỏ này lén hôn trộm lên mặt anh một cái rồi nói với anh rằng cô buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.

Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, mi tâm nhíu mày, lúc này thoáng nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, cắn răng bất đắc dĩ liếc cô một cái, cuối cùng nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô.

"Ư ~ đau đau."

"Đáng đời."

"Không giả say?"

"Em không thể tỉnh rượu sao?” Ngồi trên xe về nhà, Giang Nhất Tranh an phận hơn rất nhiều.