Chương 22: Đừng hôn nữa, khó chịu lắm~

"Hửm? Giả bộ cái gì?" Cố Thanh Sơn khóe miệng giương lên, liếʍ liếʍ môi dưới, mặt dần dần tới gần cô, bàn tay linh hoạt nhanh chóng chui vào trong nội y của cô, ôm lấy vòng một tròn trịa của cô.

Bộ ngực non mềm dưới lòng bàn tay trơn mềm đến mức trong lòng Cố Thanh Sơn ngứa ngáy, dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm cô, nhào nặn hết lần này đến lần khác.

"Lần trước không phải em nói để cho anh sờ lại sao?"

Bờ môi người đàn ông dán lên môi cô, ôn nhu liếʍ láp.

Giang Nhất Tranh cắn răng, ngực bị xoa khiến toàn thân run rẩy, loáng thoáng còn cảm giác được một trận tê dại thoải mái, cô không nhịn được ôm chặt eo người đàn ông.

Cảm giác được tay của anh chôn vào trong nội y, ngón tay chơi đùa đầṳ ѵú của cô, ở quầng vυ" xoay tròn, cô không khỏi vặn vẹo thân thể, khẽ kêu một tiếng.

"Sao lần trước anh không sờ?"

"Lần trước không phải còn chưa trở thành người của em sao?" Cố Thanh Sơn lại dùng sức hung hăng xoa nắn, cả người run lên, Giang Nhất Tranh đột nhiên cúi đầu, anh tiếp tục thấp giọng nói: "Em không phải cũng đang sờ anh sao?"

“Em không có đang sờ.” Cô thở hổn hển nói nhỏ.

"Thế nhưng là vừa rồi em có đang sờ, em còn nói muốn xem nó lớn không, thô không, em còn chưa nhìn qua đâu."

Cố Thanh Sơn nói xong, không cho cô cơ hội trả lời.

Đầu lưỡi ẩm ướt bắt đầu liếʍ môi cô, mυ"ŧ thật sâu môi cô, hết lần này đến lần khác quấn lấy nhau, hơi thở hai người đuổi theo nhau, Giang Nhất Tranh ngây ngô dần dần đáp lại anh.

Trong nháy mắt, gian phòng vang lên tiếng rêи ɾỉ mập mờ của cả hai người, nghe thanh âm kia, cô liền cảm giác được cô đang đè lên vật cứng rắn của Cố Thanh Sơn.

Mặt cô dần dần đỏ bừng, cô nhắm mắt lại hôn anh, qυầи ɭóŧ đã ướt sũng, chất lỏng sền sệt vẫn từ trong hoa huyệt chảy ra, cô không khỏi sốt ruột vặn vẹo nửa thân dưới.

Bộ ngực anh nhào nặn càng ngày càng ngứa ngáy...

"A, Cố Thanh Sơn ~"

Đôi mắt của Giang Nhất Tranh đỏ hoe, giọng nói bị bóp nghẹt của cô còn kèm theo tiếng thút thít.

"Sao vậy?"

Cố Thanh Sơn tựa vào trán cô thở hổn hển, khàn giọng hỏi cô, cổ họng nhấp nhô mấy lần, lòng bàn tay xoa nắn bầu ngực đều đổ mồ hôi nóng ẩm.

“Đừng hôn nữa!” Cô bị hôn đến mức thiếu oxy, bụng dưới căng phồng, cảm giác khó chịu ập đến kịch liệt và dữ dội.

Cô thoát khỏi vòng tay quanh cổ người đàn ông, thở hổn hển.

Cố Thanh Sơn cười nhướng mày, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt của cô, vén tóc ướt đẫm mô hôi của cô ra sau tai, mổ xuống cái mũi đầy mồ hôi của cô.

"Không thoải mái?"

"Ân?” Giang Nhất Tranh cúi mặt, thẹn thùng nóng cả tai.

"Chỗ nào không thoải mái?” Thanh âm của người đàn ông khàn khàn đến cực hạn, trong mắt lộ ra một tia trêu đùa.

Giang Nhất Tranh bây giờ xấu hổ không nói ra được, cô chưa từng ăn thịt heo nhưng đã từng nhìn thấy heo chạy, huống hồ cô còn là tác giả của truyện khiêu da^ʍ.

Cô hiểu được phản ứng không thể chịu nổi của mình là vì cái gì, cô động tình, thân thể cô đang cảm thụ được cô, cô muốn anh.

Cô cũng cảm giác được thân thể Cố Thanh Sơn đang kịch liệt kêu gào, nhẫn nhịn chịu đựng.

Nhưng tất cả những thứ này đều quá nhanh...

Có thể nhìn ra được sự ngại ngùng của cô, cũng nhận thấy rằng cô cũng không muốn.

Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài, nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cô, cắn răng hàm sau nói: "Sau này còn trêu chọc anh không?"

Sau đó, anh xuống khỏi người cô, nằm sang một bên, thở hổn hển từ từ để bình tĩnh lại sự kích động trong lòng.

Giang Nhất Tranh hơi quay đầu nhìn anh, người đàn ông nhắm mắt lại, khẽ nhíu mày, trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, đũng quần còn phồng lên, giống như một con sói đói sắp xông ra khỏi l*иg giam, hung mãnh gào thét nhô lên, chiếc quần dường như xẻ đôi.

Nhìn dáng vẻ thống khổ của anh, Giang Nhất Tranh đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, cô nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé bên người, mím môi, thấp giọng hỏi: "Có phải anh rất khó chịu không?"

Cố Thanh Sơn nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể xoay hướng theo hướng nghiêng của cô, hai tay ôm gối đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"

Giang Nhất Tranh bĩu môi, làm sao cô biết được anh có khó chịu hay không, hừ.

"Sau này em còn dám tùy tiện trêu chọc anh không?"

"Dám a, tại sao lại không dám?"