Chương 26: Sao hôm nay Tranh Tử không đến?

Giang Nhất Tranh hôm nay dậy rất sớm, thu thập vài bộ quần áo, em trai cô đã đợi cô ở dưới lầu từ sớm.

Chàng trai lái xe con của lão đầu, trong xe phát ra bài hát "Xa Hương phu nhân" của Phượng Hoàng Truyền Kỳ.

Em trai Giang Nhất Minh năm nay vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng tầm mười tám tuổi, sẽ vào đại học sau kỳ nghỉ hè.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, ba Giang liền để cậu đi học lái xe, anh chàng này rất giỏi, không bao lâu liền đã lấy được chứng chỉ, rất là đắc chí.

Mỗi lần nhìn thấy cô sẽ chế giễu cô một phen, đại khái nguyên nhân chính là do cô đã thi ba lần môn thứ hai, huấn luyện viên là người quen, mỗi lần đến nhà ăn cơm với ba Giang sẽ đề cập đến chuyện đó, nói rằng đã muốn cô bỏ cuộc vào thời điểm đó, nếu không thì đừng tham gia kỳ thi.

Bị Giang Nhất Minh nhớ kỹ, chết tiệt! ! !

“Em có thể đổi bài khác được không?” Giang Nhất Tranh mở cửa lên xe, đặt túi xách vào ghế sau.

Trong lúc nói chuyện, cô không quên đập vào vai cậu nhóc một cái.

Giang Nhất Minh hét lên: "Chị có thể thục nữ một tí không, đừng cứ mãi vừa thấy mặt liền đánh em được không?"

"Bộ dáng này của em không gả ra được đâu."

"Yên tâm đi, chị của em xinh đẹp như hoa, đáng yêu động lòng người, nhất định sẽ không thể không gả đi được."

"A ~" Giang Nhất Minh làm ra vẻ ghét bỏ, "Chị thật là tự luyến, có đáng yêu đâu..."

“Tóc chị trông giống Teddy vậy.” Hai ngón tay nghịch nghịch tóc cô, nhìn trái nhìn phải rồi lắc đầu.

Giang Nhất Tranh tức giận đến siết chặt nắm đấm, hung hăng trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Nhất Minh, đừng ép chị đánh em!"

Khuôn mặt hung dữ, nhe răng nhếch miệng, làm ra vẻ rất hung dữ, nhưng trông cô vẫn giống như một đứa trẻ đáng yêu.

Được a, cậu thừa nhận chị gái của cậu rất đáng yêu.

"Đổi bài hát!"

"Không đổi, chị không cảm thấy rất êm tai sao?" Giang Nhất Minh vừa lái xe vừa lắc vai theo điệu nhạc, "Ô! Mông! Núi! Liền! Kề! Núi! Ngoại! Núi! Ánh! Trăng ! Rơi! Xuống! Bãi ! Biển! Bạc!"

Trong miệng vui vẻ ca hát: "Phẩm vị của lão đầu vẫn online tốt a?"

"Em không tin chị chưa từng hát, chưa từng nghe qua khẳng định cũng biết hát."

Thật ra không phải cậu thích nghe bài hát này đến thế, nguyên nhân chính là do xe của ba Giang hơi cũ, mỗi lần kết nối bluetooth đều tốn công sức, cậu cũng lười đổi, vì vậy dứt khoát nghe bài này.

Giang Nhất Tranh nhắm mắt không nói, cô tuyệt đối không thừa nhận cô biết hát, nếu không tiểu tử này sẽ lại cười nhạo cô.

Cô thực sự không hiểu, với khuôn mặt soái ca, tại sao cậu bé này lại như học trung nhị như vậy.

Cái đầu kia lắc lư như một tên ngốc, nếu không phải vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đó, thì động tác đó thực sự rất tệ!

"Em lo lái xe đi, nếu như em còn lắc lư, chị sẽ nói với ba, em không được phép lái xe nữa." Giang Nhất Tranh nhàn nhạt liếc cậu một cái, ngữ khí lạnh lùng mà sắc bén!

Giang Nhất Minh nhíu chặt lông mày, quay đầu trừng mắt, gằn từng chữ một: "Đáng ghét!!!"



“Cố ca, sao hôm nay Tranh Tử không tới gặp anh Tiểu Vi hỏi.

Cố Thanh Sơn liếc cậu một cái, không nói gì.

Đi được hai bước, lại nghe có người hỏi.

“Ai, lão đại.” Tiểu Lộc nhìn chung quanh, “Hôm nay sao Tranh Tử không tới?”

Cũng không có ý định nghe câu trả lời của ông chủ, phối hợp bước đến quầy thu ngân, lẩm bẩm: "Thật không quen a, cô ấy sẽ không bởi vì theo đuổi được rồi liền không tới chứ?”

"Vậy sau này chúng ta sẽ không thể gặp cô thường xuyên nữa phải không?”

Bọn họ đều rất thích Giang Nhất Tranh, mỗi ngày giống như hạt dẻ cười, vừa nhìn thấy cô liền rất vui vẻ, ngay cả khi cô không nói lời nào mà chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy cô thật đáng yêu, siêu cấp "cảnh đẹp ý vui" ! ! !

Tiểu Vi trả lời: "Chắc là không, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đi?"

"Cậu hỏi ông chủ đi, cô ấy có phải gặp chuyện gì không?"

“Sao cậu nhiều chuyện thế.” Tiểu Lộc liếc anh ta một cái.

Tiểu Vi trừng mắt, hơi nhếch môi lên, ngón trỏ chỉ hướng mình rồi chỉ cô ấy, nói năng lộn xộn: "Hắc, rõ ràng là cậu....”

"Cậu cái gì mà cậu?" Tiểu Lộc nghiến răng, "Làm việc!"

Cố Thanh Sơn lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn điện thoại yên tĩnh, giao diện trò chuyện vẫn duy trì câu "Ngủ ngon" của tối hôm qua, mím môi, hơi thở xung quanh đột nhiên trở nên có chút trầm thấp.

Đôi mắt hơi ngầm, anh nhét điện thoại lại vào túi và đi về phía bếp sau.

"Ai, sao hôm nay Tranh Tử không đến đây?"

Trần Cẩn Niên đang cắm hoa bên cạnh bàn, ngước mắt lên thấy anh thản nhiên hỏi.

"Hai người cãi nhau à?"