Chương 29: Về nhà (2)

Cô vội vã lên lầu, tiến vào phòng ngủ của mình, gọi cho anh một cuộc gọi video, chuông vang thật lâu nhưng không có người trả lời. Giang Nhất Tranh nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ, nghĩ thầm anh có lẽ là bận ca hát buổi tối nên không trả lời cuộc gọi video.

Cầm điện thoại đi xuống lầu, tiếp tục chơi với các trưởng bối, mẹ Giang có một dàn karaoke, lúc này bọn họ đang hát trong sân, nhìn thấy cô liền cầm micrô đưa cho cô hát?

Giang Nhất Tranh một mặt sợ hãi! ! !

Nhìn chung quanh, thấy các anh em đang nhìn cô cười vui vẻ, dì lớn nhảy nhót hăng hái kéo cổ tay cô để cô nhảy theo.

Trong miệng còn nói: "Cô gái, hát lên, nhảy đi!"

Giang Nhất Tranh luống cuống tay chân, không đầy một lát, cô nghe thấy một tràng vỗ tay nồng nhiệt, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, là mấy người bọn họ.

Ba anh em hét lên sung sướиɠ nhất, cổ vũ la ó, cười đến xán lạn! ! !

Trên màn hình hiện lên bài “Rượu cho ngày 9 tháng 9”, dì lớn vẫy tay theo nhạc bắt đầu hát lên, sau đó đập vai cô ra hiệu cô hát nhanh đi.

Giang Nhất Tranh không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì tiến lên.

"Đi đi đi đi đi, đi đến ngày 9 tháng 9

Tha hương không có rượu, không lời chào hỏi

Đi đi đi đi đi, đi đến ngày 9 tháng 9....."

Không cần phải nói, cô thực sự có thể hát.

Khi còn nhỏ, cô đã nghe ba cô bật bài hát này rất nhiều, nghe nhiều đến nỗi thuộc lòng.

Giang Nhất Minh cười đến không ngậm được miệng, vẫn không quên quay video cho cô.

Khá lắm! Người này sáng nay còn ghét bỏ bài "Xa Hương phu nhân" của lão đầu, hiện tại lại có thể hát ca khúc thi vị hơn trưởng bối.

Hắc hắc, nhất định phải quay lại, để sau này khi cô kết hôn liền đăng lên vòng bạn bè.

“Hát hay!!!” Ba cô trung khí mười phần khen ngợi!—

"Điện thoại của tôi đâu?" Cố Thanh Sơn cầm ly rượu, nhìn chung quanh hai lần.

"Vứt trong xe.” Trần Cẩn Niên đáp.

Cả hai ăn cơm uống rượu trong ngôi nhà nhỏ của anh.

"Em gái Tranh Tử cả ngày không trả lời tin nhắn của cậu đúng không?"

Trần Cẩn Niên cười nhạo anh, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Cố Thanh Sơn, hắn biết mình đã đoán đúng, đột nhiên trở nên vui vẻ hơn.

Hắn bật cười thành tiếng!

"Còn cười nữa thì cút ra ngoài!"

"Ai nha, cậu thẹn quá hoá giận đúng không? Cậu thật là, tôi ngậm miệng là được chứ gì!" Trần Cẩn Niên đưa tay cản động tác như muốn ném đồ của anh, hắn mỉm cười xin lỗi.

Cố Thanh Sơn không để ý tới hắn, đi xuống lầu tìm điện thoại.

Ấm mở WeChat, có một tin nhắn chưa đọc, là của Giang Nhất Tranh.

Hắn không khỏi nhếch lên khóe miệng, cau mày cũng tản ra, mở ra nhìn một chút.

Cô nói:

[ Hôm nay là sinh nhật của ba em, em về nhà! ]

[ Em quên nói cho anh, thật xin lỗi a! ]

Cô gọi video cho anh, anh không nhận được, anh không khỏi có chút khó chịu!

Lên lầu, Trần Cẩn Niên vẫn đang ăn đậu phộng uống rượu một mình.

Anh nói: "Còn chưa đi?"

"Cậu!” Trần Cẩn Niên hai tay đặt ở trên đầu gối, hơi ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, chép miệng một cái, “Dùng xong rồi liền vứt bỏ sao?”

"Chậc, cậu đừng nói như vậy." Cố Thanh Sơn cả người run lên, "Tôi thích nữ nhân."

Trần Cẩn Niên bĩu môi: "Yên tâm đi, tôi thích tiểu nam nhân, tỷ như..."

Hắn kéo dài ngữ điệu, không nói rõ ràng, nhưng trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh gầy gò của học trò nhỏ, tim đập thình thịch, đứng lên.

Nói với Cố Thanh Sơn: "Đi đây."

Đi xuống cầu thang và lấy điện thoại di động ra để gọi cho người học việc nhỏ.

"Tiểu khả ái, thầy uống say, tới đón thầy đi?"

"Thầy ở đâu?” Học trò nhỏ lo lắng hỏi: "Thầy ở đó đừng nhúc nhích, em lập tức tới đón thầy.” ——

Cố Thanh Sơn đứng ở trên ban công nghe toàn bộ quá trình, sau đó khinh thường liếc hắn một cái.

Trần Cẩn Niên đắc ý nhướng mày: "Học tập một chút!"

Hắn vẫy tay ra khỏi sân, đứng ở đầu đường đợi một lúc, liền thấy học trò nhỏ từ xa lái xe đạp điện chạy nhanh về phía hắn, sau đó còn chưa kịp rút chìa khóa đã vọt tới trước mặt hắn.

Vừa thở hổn hển, cậu vừa cúi xuống lo lắng hỏi: "Thầy uống rất nhiều sao? Có khó chịu không?"

Trần Cẩn Niên nồng nặc mùi rượu, học trò nhỏ không khỏi nhíu mày, nhìn hắn đỏ bừng mặt, gục đầu dựa vào tường, liền lo lắng muốn chết.

Trần Cẩn Niên cụp mắt nhìn cậu, thở ra một hơi cười nhẹ.

"Lo lắng cho anh à?"