Chương 5: Mộ tổng muốn bao nuôi

La Thi Thi căn bản không ngủ được.

Cả một đêm mơ mơ màng màng, cô chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy không ngừng, tiểu huyệt từ đầu đến cuối đều bị nhồi vào, nước chảy ra không ngừng, hai vυ" bị vuốt ve vừa xót vừa đau, nhưng trong đó còn mang lại cảm giác thoải mái.

Cảm giác bị đâm quá mãnh liệt đến mức cô mơ thấy vô số côn ŧᏂịŧ thô to xung quanh.

Khi cô thức dậy vào buổi sáng, cơ thể đau nhức không thôi, căn bản là cô không thể xuống giường được!

Mộ Nam Kình đã biến mất từ lâu, chỉ có tấm khăn trải giường dính đầy chất lỏng tình yêu ám chỉ sự dâʍ ɭσạи của đêm qua.

La Thi Thi nằm trên giường một lúc, nghĩ rằng “người đàn ông bị liệt dương này” này phát huy hơn hẳn người bình thường.

Cả một đêm đem sức lực dùng cạn, chẳng trách Mộ Nam Kình bình thường không cứng được, xem ra lời đồn là thật.

La Thi Thi dùng chăn bọc toàn thân, khập khiễng đi vào phòng tắm, cô định sau khi tắm xong sẽ chuồn đi.

Nhưng khi cô vừa đứng dậy, cửa phòng được mở ra.

La Thi Thi tưởng đó là Mộ Nam Kình, lập tức nở một nụ cười xinh đẹp nịnh nọt, giọng nói của cô đã khàn đi sau một đêm rêи ɾỉ, nhưng vẫn mang một chút nũng nịu: "Mộ tổng..."

Nhưng người bước vào không phải ưMộ Nam Kình.

Mà là một người đàn ông mặc tây trang sọc xanh và đeo kính.

Sau khi biết bản thân nhận sai người, La Thi Thi lúng túng liếʍ môi.

Người đàn ông chỉ bước vào hai bước, hai tay quy củ chắp hai trước bụng, khẽ gật đầu rồi làm ngơ trước mớ hỗn độn trong phòng, "La tiểu thư, buổi sáng tốt lành."

Người đàn ông vỗ tay, ba người giúp việc, mỗi người bưng một cái khay đậy nắp tiến vào phòng.

"La tiểu thư, tôi là trợ lý đặc biệt của Mộ tổng, Lý Nhiên. Đây là quà gặp mặt từ Mộ tổng."

Người đàn ông này tuy thân hình cao lớn nhưng thái độ lại rất nho nhã lịch sự, không nhìn ngang ngó dọc, La Thi Thi đkhẽ gật đầu, vươn tay nhấc cái nắp khay thứ nhất từ bên trái sang.

Bên trong được đặt ngay ngắn một chiếc váy đỏ, không khác chiếc váy đỏ của cô ngày hôm qua là mấy.

Suy nghĩ chu đáo quá.

Quần áo của La Thi Thi đã bị rách, không thể mặc được nữa, quần áo của Mộ Nam Kình bây giờ có thể coi là đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi.

La Thi Thi cười ha ha rồi cầm váy ném lên giường.

Cô mở khay thứ hai, bên trong có một tấm chi phiếu 10 vạn và chữ ký mạnh mẽ của Mộ Nam Kình.

Nét cuối cùng của chữ "Kình" được viết xuống thật dài và uy nghiêm.

Cách trả thù lao của Mộ Nam Kình thật sảng khoái.

Lạc Thiển Thiển híp mắt vui sướиɠ, đưa ngân phiếu lên miệng hôn, gấp hai lần rồi nhéo nhéo, cô không bỏ xuống được.

La Thi Thi tục mở khay thứ ba.

Cô vốn tưởng rằng bên trong là thuốc tránh thai nhưng không ngờ bên trong lại là một xấp tài liệu và một chiếc chìa khóa.

"Chuyện này ..." La Thi Thi trở mình, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.

Đây là tám phần là hợp đồng bao dưỡng, Mộ Nam Kình thực sự muốn bao nuôi cô.

Chẳng lẽ cô phải thỏa mãn tính ảo tưởng cho người đàn ông bị liệt dương này? Hay anh ta muốn sử dụng hợp đồng để chứng minh cho cả thế giới rằng anh ta không bị liệt dương?

Tất cả điều khoản đều tập trung vào một ý, chỉ cần cô đi theo Mộ Nam Kình, anh sẽ cung cấp cho cô tất cả những thứ như ăn, ở, đi lại.

Chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là cô phải có mặt khi anh gọi, không có quyền từ chối.

La Thi Thi nhướng mày, cô tin chắc rằng Mộ Nam Kình là một người bị bệnh lãnh đạm, vì vậy cô chỉ cần làm “bình hoa” cho kim chủ, cái gì cũng không cần làm, ngồi không hưởng lộc.

Loại việc điên cuồng tối qua cũng không phát sinh thường sinh, công việc này thật lời!

"Lộ tiểu thư, Mộ tổng đã phân phó, nếu cô không có ý kiến gì với các điều khoản, vui lòng ký tên và nhận chìa khóa, mười giờ sáng mai sửa soạn đến tổng bộ của tập đoàn Nam Thiên báo cáo.”

Ngữ khí của Lý Nhiên như đang giải quyết công việc, giống như anh ta đang tuyển nhân viên cho công ty, chứ không phải giải quyết việc riêng cho ông chủ.

La Thi Thi đương nhiên không có ý kiến gì, cô sảng khoái ký tên.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nghi ngờ hỏi: "Thuốc tránh thai đâu?"

Đại phú hào gia tài bạc triệu không ngại có người mượn con trai để đoạt gia sản sao?

Cô chỉ thấy Lý Nhiên đẩy mắt kính, giống như sớm đã đooán được câu hỏi của cô, lạnh nhạt nói: "Mộ tổng nói cô không cần uống thuốc, chỉ là một đứa nhỏ, ngài ấy nuôi được.”

Một tiếng sau.

Lý Nhiên ở trong văn phòng tổng giám đốc để báo cáo

Mộ Nam Kình tiếp nhận bản hợp đồng, bàn tay to tao nhã lật từng trang, nhìn thoáng qua chữ ký nho nhỏ xinh đẹp của La Thi Thi.

“Phản ứng của cô ấy như thế nào?” Mộ Nam Kình hỏi.

Lý Nhiên nhớ lại một lúc, trả lời đúng trọng tâm: "La tiểu thư rất cao hứng, cô ấy nhận đồ rồi lưu loát ký tên."

“Ừ.” Mộ Nam Kình vẫn tích chữ như tích vàng.

Nhưng Lý Nhiên thề, một nụ cười yếu ớt đã xuất hiện trên khuôn mặt của vị tổng tài luôn vô cảm.

~

Mộ Nam Kình: Cô thích tôi, hi hi.

La Thi Thi: Tôi thích… tiền của anh.