Chương 5: Cái gọi là quần áo thư ký này thật xấu hổ quá!!

Cái gọi là đồng phục thư ký này thật xấu hổ quá!!

Hai vυ" lả lướt tinh xảo ở trong tay nam nhân như đóa hoa nở rộ, da thịt trắng nõn nhuốm hồng. Ngực chưa bao giờ được quá chăm sóc lại bị nam nhân xem như bảo bối mà thay đổi các thủ đoạn tàn ác đem chơi. Ngón út linh hoạt đảo quanh đầṳ ѵú, cảm giác tê dại truyền qua da trực tiếp xông đến tim. Chung Nhược bị ái tình ướŧ áŧ kì dị lại xa lạ ép đến hu hu thút thít khóc, nhưng thủy chung vẫn không lên tiếng từ chối.

Cậu nghĩ thư ký là chức vụ ở gần nhất với ông chủ, cùng với ông chủ phụ trách các công việc nhỏ to. Ông chủ muốn cẩn thận hiểu rõ về tiểu thư ký của mình cũng là điều bình thường ha, cậu muốn làm một thư ký chuyên nghiệp.

Hoắc Mộ Vân thấy Chung Nhược chẳng qua chỉ ngước cao cần cổ xinh đẹp lại khó nhịn chịu đựng kí©h thí©ɧ hắn mang tới, cũng không có ý định phản kháng, động tác dâʍ ɭσạи càng càn rỡ hơn, xoa nắn khắp da thịt đồng thời còn không quên đánh giá: "Bụng của tiểu thư ký bằng phẳng, cảm giác trơn nhẵn mềm mại quả nhiên là thượng phẩm. Eo nhỏ nhắn quyến rũ xinh xắn(*) ghê nha ~ Trên giường có thể làm rất nhiều tư thế có độ khó cao..."

(*) (chỗ này raw là 'huyên huyên nhất niểu sở cung yêu', cả câu ý chỉ cô gái quyến rũ xinh đẹp và eo cực thon nhỏ.)

Chung Nhược nghe được miêu tả của nam nhân, mặt càng đỏ hơn. Câu kia nghe chính là để khen cô gái xinh đẹp eo thon dáng người quyến rũ, tại sao ông chủ lại dùng nó để hình dung cậu nha. Chung mỹ nhân xấu hổ rầm rì mắng: "Lưu manh... Lưu manh còn văn chương..." (。•́ωก̀。)...

Lúc này thì tên lưu manh kia đã sờ tới hai múi mông tròn trịa của Chung Nhược, lúc nhẹ lúc nặng trêu chọc mông thịt mềm mềm tươi non, gần như khen ngợi nói: "Trời ạ, cái mông bảo bối cưng sờ thích quá đi mất, vừa lớn lại vừa mềm, co dãn tốt quá, cắm vào nhất định sung sướиɠ cực kỳ..."

Chung Nhược mơ mơ màng màng hỏi: "Sao lại muốn cắm vào cái mông nha... A ha... Thật kì quái, nhột quá... Ô ô, thật là muốn có người giúp mình gãi ngứa..."

Mặc dù đầu óc còn mơ mơ màng màng, nhưng thân thể Chung Nhược đã phản ứng trước một bước, cậu không tự chủ được kẹp chặt hai chân, muốn cọ cọ gãi ngứa, nhưng có một vật gì đó chặn lại, thật là cứng, cũng rất nóng nữa, nhưng cậu cũng không ghét bỏ, ngược lại hâm nóng mình thật thoải mái. Chung Nhược trúc trắc cử động hai đùi, trước sau lắc lư, để cho cây gậy to lớn nóng hầm hập kia ma sát ra vào giữa hai chân.

Hoắc Mộ Vân được làm đến vô cùng sung sướиɠ, thở dài nói: "Thì ra là một tiểu tao hóa nha, là tự học qua hay trời sinh để phục vụ đàn ông. Ha... Nhanh chân một chút, đúng rồi, tiểu thư ký thật giỏi, ông chủ thích tiểu thư ký ghê..."

Chung Nhược tự mình động một lát liền mệt mỏi nằm vật xuống, tựa vào thành bồn tắm bất động, nhưng hai mắt lại mê ly, xuân tình tràn đầy. Hoắc Mộ Vân lửa nóng còn chưa được cuồn cuộn phát tiết ra ngoài, không thể làm gì khác dùng tay cố định hai chân trắng nõn mịn màng của Chung Nhược, thần tốc đỉnh vào 'phóng hỏa', sung sướиɠ thấp giọng thở dốc.

Bị vật nóng cháy như que hàn cọ tới cọ lui chỗ tư mật nhạy cảm nhất, Chung Nhược cảm thấy thịt trên mông mình cũng bị nướng chín, thật khó chịu... a không, còn có chút thoải mái, muốn nhiều nữa... Nhưng cậu không biết rốt cuộc mình nên làm sao, chỉ có a a khẽ kêu, thỉnh thoảng tràn ra mấy tiếng khóc nỉ non như rêи ɾỉ. Cho đến khi Hoắc Mộ Vân bắn vào bụng mình, Chung Nhược yếu ớt líu ríu: "Bụng ướt... đau... Tiểu kê kê đau quá..."

Hoắc Mộ Vân đau lòng hôn lên nước mắt trên mặt mỹ nhân, dụ dỗ nói: "Ngoan, không sợ. Anh xoa cho em, bảo đảm đem tiểu kê kê của em xoa vô cùng thoải mái..."

Chung Nhược nhớ lại trải nghiệm mới mẻ của mình buổi sáng hôm đó, lập tức bật cười, làm nũng nói: "Vậy anh nhanh nhanh một chút, a... Thích anh chơi tiểu kê kê của em, hưm a... Không đau, thoải mái quá.."

Hoắc Mộ Vân giúp mỹ nhân phát tiết một lần, hai người cũng coi như hài lòng, lập tức tắm rửa sạch sẽ trở về phòng ngủ. Ôm gối ôm hình người mềm mềm thơm thơm, ông chủ Hoắc ngủ vô cùng thỏa mãn sung sướиɠ.

٩('O`)۶

Sang ngày thứ hai, Hoắc Mộ Vân mang Chung Nhược đến công ty lập tức bùng cháy một trận. Phàm những người may mắn được thấy mỹ nhân xinh đẹp đều bị mê đảo tới mức mụ mị đầu óc. Những người không thấy được cũng nghe tin đồn liên quan đến thư ký mới của ông chủ, cái gì mà quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn đều là những từ miêu tả phóng đại cả. Có người thì nghi ngờ, có người mượn đủ cớ chạy lên phòng tổng tài trên cùng xem thử.

Chung Nhược đối với việc mình xinh đẹp đem đến cuồng phong bão táp lại vô cảm. Bản thân cậu rất ít ra khỏi nhà, cha mẹ và anh hai cũng là tuyệt sắc. Cậu đối với xấu đẹp cũng không biết quá nhiều, một đường lơ mơ bị Hoắc Mộ Vân dắt đi.

Tập thể thư ký của Hoắc tổng tài đã sớm nghe được tin tức mà làm việc, tất cả nhân viên đều xếp hàng chào đón. Đây đều là những người xuất sắc đã trải qua những trận chiến lớn, mặc dù kinh ngạc thán phục trước vẻ đẹp của Chung Nhược nhưng cũng không sai bảo cậu(*). Những người này trung thành lại thông minh tinh mắt thấy ánh mắt Hoắc Mộ Vân nhìn Chung Nhược chằm chằm, còn có hành động để lộ ra sự cưng chiều khắp nơi lập tức tám chín phần đều biết. Không ai lắm mồm, mọi người đều dưới sự hướng dẫn của thư ký trưởng đi làm việc của mình.

(*) (khúc này tui chém một tí huhu không hiểu gì hết.)

Chung Nhược trực tiếp bị tha vào phòng làm việc tổng tài. Phòng làm việc sang trọng được trang trí rất phong cách, không thấp kém cũng không lạnh lẽo cứng rắn, ngược lại giống như tẩm điện của quý tộc, trên tường treo những bức tranh thời kỳ Phục hưng của các họa sĩ nổi tiếng.

Chung Nhược rất thích nơi này, tự giác đi tới bàn bên cạnh có đặt một cây kèn Trumpet, hỏi: "Em ngồi chỗ này sao?"

Hoắc Mộ Vân nói: "Đúng vậy, nhưng mà trước tiên không cần vội, đi thay đồng phục làm việc đã."

Chung Nhược nhận lấy cái gọi là đồng phục làm việc rồi trốn vào phòng nghỉ thay đồ, mặc vào không khó khăn. Nhưng mặc xong rồi cậu lại xấu hổ không muốn ra ngoài. Đồng phục làm việc sao lại xấu hổ như vậy a...

Tất nhiên, đây là đồ ông chủ Hoắc đặc biệt chuẩn bị cho tiểu thư ký. Có thể thấy bộ đồng phục làm việc kia mặc trên người mỹ nhân không tồi. Một bộ âu phục nhỏ màu đen dệt bằng vải bông, chất liệu vải mềm mại nhẹ nhàng sát vào người rất thoải mái. Có điều cổ áo quả thực mở quá rộng, chỉ duy nhất một nút cài trên rốn một chút, một mảng lớn da thịt mát lạnh hoàn toàn lộ ra bên ngoài, chỉ cần nghiêng người một chút, hai núʍ ѵú bị chạm phải sẽ nhảy ra ngoài, trong không khí nhẹ nhàng đung đưa.

Song hạ thân lại là lồ lộ dâʍ đãиɠ. Chỉ có một cái quần chữ đinh (丁) màu đen căng ra, trừ mấy sợi dây mảnh ra ngay ra miếng vải lưới cũng không có. Sợi dây ở trên vòng eo thanh mảnh quấn một vòng, sau đó chen vào giữa hai gò mông, từ thí mắt vòng qua tiểu kê kê. Chỗ này là kiểu một sợi dây bao bên ngoài, có thể đem tiểu côn ŧᏂịŧ của mỹ nhân chính xác nhét ngay giữa.

Chung Nhược mếu máo. Cái này căn bản là mông trần mà, tiểu kê kê cũng lộ ra ngoài. Ô ô, xấu hổ quá đi mất, làm sao bây giờ...

--------------------

Những bức tranh thời Phục hưng

Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 5: Cái gọi là quần áo thư ký này thật xấu hổ quá!!

Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 5: Cái gọi là quần áo thư ký này thật xấu hổ quá!!

Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 5: Cái gọi là quần áo thư ký này thật xấu hổ quá!!

---------------------

Tình thú level đỉnh cao =))))))))