Chương 8: Lăng nhục thư ký trưởng băng sơn!!

☆ Lăng nhục thư ký trưởng băng sơn!!

. .

Chiếc G500 màu đen được mạ vàng suất khí lượn một vòng đáp xuống phi trường tư nhân, để lại phía sau một luồng khói như thiên quân vạn mã chiến đấu trên sa mạc, có thể thấy tốc độ như mưa giật gió rền và điều khiển thô bạo. Cửa buồng mở ra, một người đàn ông đẹp trai cao ngất ung dung nhảy ra ngoài, tiêu sái đáp xuống đất, vươn tay ra phía sau làm một động tác mời. Một bàn tay ưu mỹ đặt lên, bóng người đỏ rực mượn lực nhảy vọt lên không trung, mái tóc dài tung bay dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ vạch ra một đường cong xinh đẹp.

Hai người này chính là Isaac và Chung Dục lòng đang nóng như lửa đốt từ Mỹ bay về. Ngay mới vừa nãy, những cao thủ máy tính đã liên kết với nhau sửa lại đường dây thu hình bị giám sát phá hủy, rốt cuộc tìm được dấu vết, có thể đại khái tra ra vị trí của Chung Nhược.

Từ lúc nhận điện thoại đến giờ, sắc mặt Chung Dục âm trầm cực độ, gương mặt yêu mị càng lộ rõ vẻ tàn ác, giống như ngọn lửa bị chôn vùi dưới lớp băng trôi vào bờ lập tức bùng cháy. Isaac mặc dù lo lắng, nhưng gã đã sinh hoạt lâu dài dưới hoàn cảnh tàn khốc, núi đao biển lửa cũng trải qua không biết bao nhiêu rồi nên vẫn bình tĩnh như thường. Gã dung túng cho lửa giận của Chung Dục, nhưng cương quyết đầu tiên thông báo tin tức cho Hoắc Mộ Vân.

Hai người chạy đến chi nhánh Anh Túc Bắc Cực ở Châu Á, Hoắc Mộ Vân đã chờ sẵn, đang nhìn chằm chằm nhân viên tình báo tiến hành kiểm soát cuối cùng. Ai cũng không có thời gian đi giải quyết trách nhiệm, tất cả đều tập trung cao độ chờ kết quả.

Mục tiêu rốt cuộc phong tỏa bên ngoài một ngôi nhà cổ bí mật trong rừng núi, Isaac thế nhưng lại lộ ra vẻ biểu cảm kinh ngạc, thốt lên: "Sao lại là tên Aciri?"

Lời này thành công ngăn Hoắc Mộ Vân và Chung Dục điều động người, không hiểu nhìn gã, dường như là nghe ra được chút manh mối.

Isaac ngược lại thở phào nhẹ nhõm, trấn an nói: "Đừng lo. Hắn sẽ không tổn thương Chung Nhược."

Hoắc Mộ Vân vẫn không yên lòng, lại hỏi: "Anh biết hắn ta?"

Isaac xoa xoa mi tâm, thần sắc có chút phức tạp, bất đắt dĩ giải thích: "Hắn tên Aciri, là thủ lĩnh tổ chức sát thủ số một Châu Âu Hoa Hồng Lửa, cũng là anh em tốt cùng nhau lớn lên với tôi."

Chung Dục cắt ngang lời hắn, giành hỏi: "Anh em của anh, sao tôi chưa bao giờ thấy qua? Còn nữa, nếu là người quen, hắn ta làm gì mà bắt cóc Chung Nhược?"

Isaac buông tay, rất là nhức đầu nói: "Mấy năm nay hắn ta không thèm để ý đến lợi của mình, hiển nhiên cũng không có cơ hội giới thiệu cho em biết. Còn như bắt cóc... người nó muốn bắt chắc là em rồi, sau đó... vô tình sai sót..."

Đã chắc chắn Chung Nhược không có nguy hiểm, Hoắc Mộ Vân cũng không gấp gáp nữa. Nếu biết, nên để cho Isaac ra mặt đem người về. Nếu hắn tùy tiện xông vào, nói không chừng ngược lại sẽ chọc giận đối phương, đối với Chung Nhược là bất lợi.

Cơ mà tất nhiên Chung Dục không phải chỉ chú ý tới điểm đó, y híp mắt đằng đằng sát khí nhìn Isaac, từng chữ hỏi: "Bắt cóc tôi? Anh gây ra nợ đào hoa hả!!??"

Isaac vội vàng xua tay, dở khóc dở cười trong sạch nói: "Tuyệt đối không phải nha. Anh và thằng đó chỉ là anh em tốt mà thôi. Tác phong làm việc của thằng đó trước giờ rất... ờm, không bình thường! Đoán chừng là nghe nói có người bên cạnh anh, mới sinh ra tò mò muốn gặp cưng một lần."

(ẻm tưởng anh Xắc và anh Ri là một cặp =)))) ăn mặn quá em ơi =)))) )

Chung Dục khoanh tay hừ lạnh: "Không cần biết hắn ta là ai, dám đánh chủ ý lên em trai tôi... Anh trước tiên đem người về trả cho tôi, nợ nần còn lại tôi từ từ tính đủ."

Isaac cảm thấy chuyện này dù sao cũng ít nhiều liên quan đến mình, cũng không nói giúp Aciri, không thể làm gì khác lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, đón Chung Nhược về sớm một chút mới là điều nên làm. Ai ngờ Hoắc Mộ Vân đột nhiên ngăn gã lại, hỏi lần nữa: "Anh có chắc tên bắt cóc là Aciri không? Nếu là cạm bẫy người khác bày ra thì nguy mất."

Isaac hiểu nghi ngờ của hắn, giải thích: "Yên tâm đi, người thiết kế ngôi nhà kia là mẹ của Aciri. Tất cả những ngôi nhà trên thế giới của hắn đều giống nhau, còn có biển hoa đỏ rực kia nữa... Lần này khiến cậu sợ rồi, tôi bảo đảm Chung Nhược sẽ không có chuyện gì hết."

Hoắc Mộ Vân lắc đầu cười khổ: "Đều do tôi sai, chỉ mong có cơ hội có thể bù đắp..."

----------

Trong ngôi nhà cổ, bầu không khí hết sức quỷ dị. Aciri cà lơ phất phơ, quần áo xốc xếch, ánh mắt không có hảo ý đảo qua lại Tần Tuyết Ca và Chung Nhược, không kiên nhẫn được nữa thúc giục: "Anh nói mỹ nhân này, cưng quyết định nhanh lên a. 'Tiểu huynh đệ' anh đây lỡ không nhịn được đem hai người các cưng cùng nhau giải quyết, đây chẳng phải mất nhiều hơn được sao?"

Tần Tuyết Ca cứng ngắc thân thể không nhúc nhích, nhưng suy nghĩ không ngừng cuồn cuộn trào ra. Cậu không ôm ấp ý định xả thân cứu người, nhưng không thể nào thuyết phục mình vong ân bội nghĩa. Mẹ cậu mặc dù xuất thân không tệ, nhưng lại là gái làng chơi nổi tiếng trong giới thượng lưu, nhờ vào sắc đẹp hơn người 'giao thiệp' với đủ loại đàn ông, hơn nữa làm không biết mệt. Sinh hạ cậu là chuyện ngoài ý muốn. Vốn người đàn bà kia chẳng qua chỉ vừa ý Hoắc lão gia lúc còn trẻ, dùng chút thủ đoạn đùa bỡn cùng hắn trải qua một đêm, ai ngờ lại châu thai ám kết, lúc phát hiện đã muốn bỏ không được, chỉ có thể sinh ra.

Hoắc phu nhân biết được chuyện này dù về sau vô cùng tức giận, lại hết sức thương cảm cho hoàn cảnh Tần Tuyết Ca. Dù sao cũng là huyết mạch của Hoắc gia, dứt khoát đón cậu về nhà tự mình dạy dỗ, cũng đoạn tuyệt quan hệ người đàn bà kia với Hoắc gia. Song những năm nay, người của Hoắc gia đối với Tần Tuyết Ca là tốt thật lòng, đối xử rất bình đẳng không bạc đãi cậu chút nào. Trái lại Tần Tuyết Ca vẫn giữ họ không đổi, để bày tỏ mình không có ý với tài sản của Hoắc gia, cam tâm tình nguyện một lòng phù trợ Đại thiếu gia.

Chung Nhược là vô tội, huống chi là Hoắc Mộ Vân tim hướng đến. Nếu như hôm nay thật sự bị tên lưu manh này làm nhục, tạm thời không nói con người thuần khiết ngây thơ kia sẽ như thế nào, nhất định Hoắc Mộ Vân sẽ tự trách hối hận cả đời. Huống chi Chung gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ...

Tần Tuyết Ca chợt cười một tiếng, như hoa mai nở rộ trong tuyết, ngạo tuyết lăng sương, quyết liệt nói: "Thả cậu ấy ra. Tôi theo anh, muốn tôi làm gì cũng được..."

Aciri bỗng chốc cười lên rạng rỡ như ánh mắt trời che giấu khí tức ác má trong xương tủy, hắn dịu dàng ôm lấy Tần Tuyết Ca, vừa đi lên lầu vừa dụ dỗ: "Chỉ cần cưng ngoan ngoãn, anh sẽ khiến cưng vô cùng thoải mái..."

Tần Tuyết Ca không phải đứa trẻ ngu dốt, tất nhiên biết lát nữa sẽ có chuyện gì phát sinh. Cậu không biết mình có thể nhẫn nại đến bước kia không, vì hôm nay chẳng qua chỉ là đυ.ng chạm đơn giản nhất cũng khiến cậu vô cùng khó chịu.

Aciri cảm giác được sợ hãi của cậu, cũng cảm thấy trực tiếp như thế có điểm không tốt, nhưng tiểu huynh đệ cứng rắn diễu võ dương oai dưới háng khiến hắn phát đau, cảm giác như sắp nghẹn hỏng. Aciri thở dài, để cho Tần Tuyết Ca ngồi bên mép giường, mình thì đứng dưới giường giả bộ ra vẻ cường thế ra lệnh: "Mở mắt ra! Không muốn anh đây trực tiếp cắm vào thì trước tiên lấy tay làm cho anh ra."

Tần Tuyết Ca không cách nào tránh được, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, trong con ngươi sâu thẳm lóe ra tia rét lạnh như thanh đao bén nhọn đâm về phía Aciri. Cậu chậm chạp nâng tay lên, cầm lấy cái cây làm mình chán ghét và khuất nhục cực độ.

Nhưng Aciri bị biểu tình quật cường tàn độc kia của cậu hấp dẫn vô cùng, si mê nhìn gương mặt lạnh lùng tột độ không thể nào bắt bẻ kia, tưởng tưởng ra cảnh đè cậu ta dưới thân, khiến dáng vẻ băng tuyết ngàn năm kia hòa tan thành một bãi xuân thủy...

Kéo Aciri từ ảo tưởng trở về là bụng dưới đột nhiên truyền tới đau đớn. Chỉ thấy Tần Tuyết Ca cầm lấy vật kia nhíu mày nắn bóp, giống như là nhào một miếng vắt mì, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng hoàn toàn không có phương pháp gì hết. Nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu, quả thực không giống như cố ý.

Bàn tay Aciri bao trọn hai bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng, đem chúng nó thành thạo di chuyển trên côn ŧᏂịŧ, không hiểu hỏi: "Cưng thế nào ngay cả thủ da^ʍ cũng không được, chẳng lẽ chưa tự mình làm qua à?"

Bàn tay cứng ngắc bỗng nhiên được một bàn tay nóng như lửa bao lấy, trong lòng bàn tay là nhiệt độ còn kinh khủng hơn. Hai mặt giáp công, một bên là bàn tay dẻo dai, phảng phất như tình nhân ôn nhu xoa lấy đôi tay nhỏ bé của cậu, còn bên kia là du͙© vọиɠ nguyên thủy bẩn thỉu của gã đàn ông, là thứ hắn ta dùng để lăng nhục mình, vừa thô vừa cứng khiến lòng bàn tay cậu đau nhói. Bỗng nhiên nghe nam nhân hỏi mình, cậu run run một cái mất khống chế, lập tức nghe tiếng nam nhân thống khổ kêu gào vang lên khiến cậu vô cùng sung sướиɠ.

(đau phết...)

Không chờ Tần Tuyết Ca hưởng thụ sung sướиɠ trả thù, nam nhân đột nhiên trở nên ngoan độc, nắm cằm cậu thô bạo tách miệng ra, lúc cậu chưa kịp phản ứng, trực tiếp đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong cái miệng hoa đào nhỏ nhắn.

Tần Tuyết Ca liều mạng há miệng, muốn đem dươиɠ ѵậŧ kia phun ra ngoài nhưng lại khiến nam nhân đi vào sâu hơn. Cậu trước giờ chưa từng nghĩ có ngày cây dươиɠ ѵậŧ dùng để đi tiểu kia lại phát tình nhét vào trong miệng mình. Ánh mắt ướŧ áŧ, Tần Tuyết Ca liều mạng ngửa đầu. Không được khóc, không thể khóc trước mặt kẻ thù. Cậu là Tần Tuyết Ca, Tần Tuyết Ca sẽ không có nước mắt.

Đến chết cũng không chịu ngoan ngoãn nhận thua kết hợp với vô vọng yếu ớt giãy dụa khiến Tần Tuyết Ca có một loại xinh đẹp như vỡ nát, kinh tâm động phách, ánh mắt lấp lánh xinh đẹp được cực quang màn đêm chiếu sáng.

Khát máu trong xương Aciri hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ, cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào kêu gào muốn chinh phục người này. Bá chủ hắc đạo khát máu tàn nhẫn vào thời khắc này bại lộ hoàn toàn. Hắn nhìn cái miệng lúc đầu tái nhợt bị dươиɠ ѵậŧ mình thao đến đỏ tươi, cảm giác thỏa mãn trước đó chưa từng có dời núi lấp biển tràn tới. Ngay cả chân Tần Tuyết Ca đá trên người hắn cùng tiếng khóc nghẹn ngào cũng khiến hắn hưởng thụ.

Trong mũi miệng tràn đầy mùi vị thịt sống của giống đực, gã đàn ông kia từ trên cao nhìn xuống cậu, dùng miệng cậu để phát tiết du͙© vọиɠ, tất cả khiến Tần Tuyết Ca trở nên tuyệt vọng. Thân thể bị lăng nhục, tôn nghiêm bị chà đạp, cả người bị hai luồng đả kích khiến cậu vô tri vô giác rơi nước mắt. Nước mắt của cậu vừa chảy ra khỏi hốc mắt, nam nhân bây giờ cũng ở đây. Đột nhiên hắn đem tính khí rút ra khỏi miệng cậu, chất lỏng màu trắng văng tung tóe trước mặt Tần Tuyết Ca. Ánh mắt cậu mờ mịt mông lung, trên mặt dường như thật nhiều chất lỏng đang chảy xuống, ướt đẫm, bẩn thỉu.

Aciri lửa dục có chút lắng xuống, cúi đầu lại liếc thấy dáng vẻ Tần Tuyết Ca bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình bắn đầy mặt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nương theo hàng mi thật dài nhỏ giọt, cặp mắt hữu thần luôn tỏ ra lạnh lẽo sắc bén lại mông lung hiếm thấy. Trên gò má tất cả đều là dịch trắng, thêm vào đó cái miệng nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ rực, yêu mị diễm lệ. Bé yêu cao ngạo bị giày xéo liên tục trông vô cùng chật vật, vẻ mặt bỗng dưng bị chơi đến thất thần, thế nào lại khiến người ta... muốn thao cậu ta thật tốt.

Lửa nóng du͙© vọиɠ ùn ùn kéo đến. Aciri mất khống chế ném Tần Tuyết Ca lên giường lớn, lấn người tiến lên, mấy cái lập tức cởi sạch quần áo trên người Tần Tuyết Ca. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn người trên giường tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xinh đẹp như đứa trẻ sơ sinh, gầm nhẹ một tiếng, không kịp chờ đè lên...

--------------------

Phi cơ G500 (Gulfstream 500)Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 8: Lăng nhục thư ký trưởng băng sơn!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 8: Lăng nhục thư ký trưởng băng sơn!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 8: Lăng nhục thư ký trưởng băng sơn!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 8: Lăng nhục thư ký trưởng băng sơn!!