Chương 24: Nếu như không có ngày mai

☆ Đại kết cục: Nếu như không có ngày mai (hoàn)

. .

Rome, được người đời gọi là vùng đất vĩnh hằng, cất giấu tang thương cùng triền miên mấy nghìn năm, mỗi một viên gạch dường như đều mang theo câu chuyện, cuốn theo sương gió cố thủ nơi này.

Tần Tuyết Ca trước giờ chưa từng đặt chân qua Italia - đất nước tràn đầy màu sắc trữ tình và có bề dày lịch sử này. Mà hiện nay, cậu đã tới đây được nửa tháng, bình tĩnh mà nói, cuộc sống nơi đây đơn giản thanh bình.

Hôm đó, Aciri nửa uy hϊếp nửa bắt cóc cậu mang lên phi cơ. Tần Tuyết Ca vốn tưởng mình sẽ bị bắt đi đến đảo hoang không người, làm tù nhân của Aciri. Nhưng người đàn ông kia khiến cậu ngoài dự liệu, tha cậu tới trụ sở Hoa Hồng Lửa.

Phi cơ đáp xuống sân bay tư nhân của Aciri. Tần Tuyết Ca cho đến bây giờ vẫn không quên được khoảnh khắc lúc bước xuống sân bay kia - hoa hồng đỏ rực như lửa yêu mị trải dài vô tận, nhìn không thấy điểm cuối cùng. Đằng xa thấp thoáng mấy ngôi biệt thự náu mình trong mây mù, vừa thực vừa hư.

Rung động về sau hay là mờ mịt? Tần Tuyết Ca quả thật không biết sẽ sống chung với Aciri như thế nào. Hơn nữa, giữa bọn họ được xem là cái gì? Aciri nói yêu cậu, có thể ở trong lòng hắn, nhưng đối phương lại là đầu sỏ khiến cậu không nhà để về, thân bại danh liệt. Không có tình yêu, tất nhiên sẽ không có ngọt ngào vui vẻ sống chung, cậu cũng không uốn mình theo người được. Lâu ngày, Aciri cũng sẽ chán ngấy nhỉ, đến lúc đó sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa sao? Tần Tuyết Ca từ trước đến nay không chút cảm giác an toàn, đương lúc đối mặt với tương lai, không nhịn được cảm thấy tột độ bất an và sợ hãi.

May mắn đáng giá nhất chính là, Aciri dường như có chuyện rất quan trọng cần xử lý, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tần Tuyết Ca liền không thấy bóng dáng. Nửa tháng, Tần Tuyết Ca không một lần nhìn thấy hắn, nhưng như vậy lại đỡ được khó xử khi hai người đối mặt nhau, và cũng làm Tần Tuyết Ca sợ hãi luống cuống... tiếp xúc thân thể.

Mấy ngày nay, Tần Tuyết Ca tùy ý trong thành Rome đi lang thang, khắp nơi cảnh vật đều trang hoàng rực rỡ. Cậu biết mỗi lần mình đi ra ngoài sau lưng đều có người theo. Theo dõi cũng tốt, bảo vệ cũng được, cậu cũng không thèm để ý, dù sao mấy người đó cũng chỉ im lặng đi theo, không phiền tới cậu.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Tuyết Ca đều là ăn nhờ ở đậu, sinh hoạt trong bóng tối, liều mạng cố gắng hết sức đã giúp cậu thói quen tùy mặt gửi lời, nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày. Bây giờ cả người nhẹ nhõm, có thể sống cuộc sống theo ý mình. Quan sát thế giới bên ngoài một chút, cậu mới nhận ra trước giờ mình sống quá nhiều bế tắc. Cậu không khỏi thừa nhận, Aciri phá hủy cuộc đời cậu, nhưng cũng cho cậu một sinh mệnh mới, cho cuộc sống của cậu thêm sắc màu.

Một ngày như thường lệ, Tần Tuyết Ca thưởng thức qua cảnh đêm ở Rome, ở trong vườn hoa đọc sách một hồi mới trở về phòng tắt đèn ngủ. Nhưng khi cậu mới cảm giác có chút buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng, bỗng cảm thấy có người vén chăn đệm cậu lên, mò mẫm lên giường. Tần Tuyết Ca cả kinh, không biết sao mí mắt nặng nề, quả thực mở không lên được, chỉ có thể đưa tay ôm người kia đẩy ra ngoài.

Người đến trên người còn manh hơi lạnh bên ngoài, mùi hương lành lạnh tựa như mùi vị gió đêm. Hắn bắt lấy tay Tần Tuyết Ca chống cự, những nụ hôn không ngớt rơi trên trán, trên gò má và trên môi Tần Tuyết Ca.

Khí tức quen thuộc làm tan biến hoảng sợ của Tần Tuyết Ca, cậu biết người đàn ông đang đè trên người mình là Aciri. Nhắc tới cũng lạ, Tần Tuyết Ca sau khi nhận ra là Aciri ngược lại có loại an tâm, cơn buồn ngủ ập đến, liền trở mình muốn tiếp tục ngủ.

Nhưng Aciri không cho cậu toại nguyện, lẹ tay lẹ chân cởϊ qυầи ngủ Tần Tuyết Ca, một tay đưa vào giữa hai chân Tần Tuyết Ca vuốt ve cặp đùi và thịt non của cậu. Thắt lưng nhạy cảm bị nam nhân khıêυ khí©h, ngọc hành thỉnh thoảng đυ.ng vào tay nam nhân trên lưng. Tần Tuyết Ca khó chịu cắn môi nhưng không nhịn được ưm a rêи ɾỉ, ngâm khóc kêu lên: "A... Aciri, anh... Chậm một chút, a... Đừng lộng..."

Aciri tất nhiên sẽ không nghe lời, một tay khác xấu xa nhéo lên đầṳ ѵú Tần Tuyết Ca, kéo ra bên ngoài hai cái, lại trở về xoa lên quầng vυ", khàn giọng hỏi: "Nhớ tôi không?"

Tần Tuyết Ca sửng sốt một lát. Cái này giống như chuyện quen thuộc ngọt ngào giữa các cặp tình nhân sao, tại sao cậu lại nhớ hắn? Aciri tựa hồ cũng không trông chờ mấy vào câu trả lời của cậu, lấp kín đôi môi nhạt màu của Tần Tuyết Ca bắt đầu cuồng nhiệt hôn lên, ngón tay nhân cơ hội chui vào hậu huyệt Tần Tuyết Ca đảo lộng. Tiểu huyệt lâu ngày không ai chăm sóc sít chặt lại nhạy cảm, nhiệt tình phun ra nuốt vào ngón tay Aciri. Chỉ chốc lát sau, trong không gian lập tức truyền tới tiếng nước "òm ọp" da^ʍ uế.

Tiền hí lần này Aciri làm đặc biệt cẩn thận. Cuối cùng, Tần Tuyết Ca cũng không nhẫn nại được nữa, đôi chân dài nâng lên chủ động quấn lên eo Aciri, hổn hển nói: "Ư... Vào... Đi vào..."

Aciri nhân cơ hội dùng dươиɠ ѵậŧ cọ cọ lên miệng huyệt Tần Tuyết Ca hai cái, cười khẽ: "Muốn?"

Gò má Tần Tuyết Ca nóng bừng, cậu dám khẳng định mặt mình nhất định đỏ lên rồi. Tối nay Aciri... quá ôn nhu khiến cậu không chống lại được. Thịt mềm nơi thí mắt bị qυყ đầυ nam nhân trêu đùa. Tần Tuyết Ca thích đến chảy nước mắt, ngập ngừng nói: "Ưʍ... Muốn... Aciri, cho tôi đi..."

Nghe thế, Aciri thẳng tắp đỉnh vào. Bỗng nhiên kết hợp sung sướиɠ đến mức hai người không kiềm được thở dốc kêu to. Và như thế, một đêm triền miên...

----------

Khi Tần Tuyết Ca tỉnh lại bên giường đã trống trơn, phía trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Aciri nhưng người đã không còn. Tần Tuyết Ca thở dài một tiếng, cũng không nói được trong lòng là cảm giác gì, mất mát hay là buồn bã? Cũng không có gì, bọn họ cùng lắm chỉ là sưởi ấm cho nhau, lấy lòng nhau thôi.

Cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua, không có biến hóa gì to lớn. Chẳng qua Aciri sẽ thường xuyên ban đêm chui vào chăn cậu, hai người ôm hôn vuốt ve lẫn nhau, thân thể cùng nhau quấn quít...

Aciri lần nào cũng rời đi trước khi trời sáng. Tần Tuyết Ca dường như không thấy được mặt hắn, điều này khiến cậu sinh ra đây chỉ là ảo giác mộng xuân trước triền miên. Cái loại bí ẩn đó tựa như vui mừng, khiến Tần Tuyết Ca hoàn toàn phóng túng, quấn quít dây dưa sa vào cơ thế tựa mộng phi mộng, lớn mật hướng nam nhân đòi hỏi, thét chói tai nói ra những lời xấu hổ, nói ra sung sướиɠ mãnh liệt của cậu.

Giống như ước định mà thành, cởϊ qυầи áo liều mạng dây dưa, sau đó mỗi người lại im lặng, trời sáng lại tạm biệt chờ đợi đến lần giao hoan tiếp theo. Nhưng đêm nay, sau khi cao trào lắng xuống, Aciri đột nhiên sau lưng ôm lấy Tần Tuyết Ca, trầm giọng hỏi: "Tuyết Ca, em hận tôi sao?"

Qua hồi lâu không ai trả lời, Aciri thở dài, lại hỏi: "Vậy... Em có yêu tôi không?"

Tần Tuyết Ca vẫn như cũ không mở miệng bởi cậu quả thật không biết phải trả lời ra sao. Nam nhân này, cậu không nảy sinh tình yêu với hắn nhưng cũng không hận được. Yêu hận lưỡng nan phải trả lời như thế nào. Tần Tuyết Ca dứt khoát giả vờ ngủ, dần dần cũng thật sự thϊếp đi nên cậu đã không nghe được tiếng nỉ non của Aciri: "Không yêu... cũng tốt..."

Về sau, Tần Tuyết Ca nửa tháng rồi cũng không thấy Aciri. Nói đúng hơn là Aciri cũng không tìm tới qua đêm cùng cậu. Ban đầu Tần Tuyết Ca cũng không thấy gì, nhưng càng về sau, cậu càng cảm thấy bất an. Mặc dù không ngừng an ủi mình, có lẽ là hắn đã chán mình rồi, nhưng vẫn không không chế được nóng nảy lo âu trong lòng. Ngay cả bản thân cậu cũng không giải thích được sự bất an này từ đâu tới.

Lúc thấy lão quản gia đứng đối diện mình, Tần Tuyết Ca rốt cuộc xác định cậu cũng không suy nghĩ nhiều. Lão quản gia gần sáu mươi tuổi là nhìn Aciri lớn lên, khoảng thời gian này cũng rất chiếu cố Tần Tuyết Ca. Lão quản gia luôn luôn nhanh nhẹn, nhưng hôm nay nhìn vô cùng tiều tụy. Không, những ngày này trong mắt lão quản gia liên tục ẩn chứa lo lắng khôn nguôi, chẳng qua do cậu không nghĩ nhiều.

Lão quản gia đưa Tần Tuyết Ca một chồng giấy, chậm rãi nói: "Những thứ này là thiếu gia chuyển tới tài sản dưới tên ngài. Thiếu gia giao phó để tôi đưa ngài đi, bất kể ngài muốn đi đâu, về lại Trung Quốc hay đến đất nước khác, những thứ này đủ đảm bảo ngài cả đời không phải lo."

Tần Tuyết Ca phát hiện tay mình bắt đầu run rẩy, nắm không được, giấy tờ rơi đầy đất. Trái tim bỗng dưng thít lại, giống như có loại đau đớn giằng xé. Tần Tuyết Ca chộp lấy cánh tay lão quản gia, nghiêm túc hỏi: "Aciri đâu, anh ta ở đâu? Tại sao... tại sao anh ta lại cho cháu những thứ này, còn để cháu rời đi? Bác nói cho cháu, bác nói cho cháu đi!!"

Lão quản gia cúi đầu thở dài, vẫn luôn do dự mãi, vẫn là quyết định đem sự thật nói cho Tần Tuyết Ca, vì thiếu gia tranh thủ một lần. Lão quản gia thống khổ nhớ lại, nói: "Cha mẹ thiếu gia là bị một tổ chức thần bí hại chết. Những năm nay thiếu gia vẫn liên tục truy xét, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được tung tích tổ chức kia. Thiếu gia vốn cho là bọn chúng đã giải tán, hơn nữa cậu xuất hiện, thiếu gia dường như quyết định buông xuống thù hận, sống cuộc sống của một người bình thường. Ai ngờ, khi thiếu gia mới mang cậu trở về Rome, lại truyền đến tin tức xuất hiện của tổ chức kia một lần nữa. Khoảng thời gian này thiếu gia một mực bố trí kế hoạch, định đem tên trùm của tổ chức kia gϊếŧ chết. Thiếu gia đã vật vã đấu tranh, rốt cuộc muốn không cho cậu đi theo. Cho tới hôm nay, thiếu gia lệnh cho tôi đưa ngài đi, ở lại bên cạnh thiếu gia quá nguy hiểm. Thiếu gia nói, bất kể sống hay chết, xin ngài không cần nhớ mong nữa. Đời này chỉ có thể như vậy, thiếu ngài, kiếp sau hoàn trả."

Tần Tuyết Ca sắc mặt tái nhợt, nước mắt vô thức tràn ra, cả người giống như hồn phi phách tán. Aciri... cái gì gọi là kiếp sau hoàn trả, những chuyện kiếp này tên vô lại kia sao có thể phủi sạch như thế?

Tần Tuyết Ca đột nhiên đứng lên. Cậu lau nước mắt, túm lấy quản gia, kiên quyết nói: "Anh ấy ở đâu? Mang cháu đi, mang cháu đi tìm anh ấy!"

Lão quản gia cũng không nghĩ Tần Tuyết Ca sẽ phản ứng mạnh như vậy, liền vội vàng khuyên nhủ: "Không được! Hôm nay thiếu gia dẫn người tập kích sào huyệt đối phương, nguy hiểm không ngớt, cậu đi theo không phải thêm loạn sao? Cậu không được đi, ở chỗ này chờ thiếu gia trở về."

Tần Tuyết Ca nắm chặt tay vịn ghế, ép buộc mình tỉnh táo lại. Đúng! Cậu không thể kích động. Cậu một chút sức mạnh cũng không có, đi theo vẫn là vướng chân. Cậu phải tin tưởng Aciri, tin tưởng hắn có thể tiêu diệt kẻ thù, sống sót trở về.

Thời gian chờ đợi luôn luôn khó chịu, từng giây từng phút cũng trở nên đằng đẵng. Hai người ngồi trong phòng khách chờ, trong phòng yên lặng đến mức chỉ nghe được âm thanh "tích tắc" của đồng hồ.

Rốt cuộc chuông điện thoại reo lên. Lão quản gia nhận máy, sau đó mừng đến chảy nước mắt, nói với Tần Tuyết Ca: "Thiếu gia... Thiếu gia thành công rồi. Cấp cao của tổ chức kia đều bị gϊếŧ. Thiếu gia dẫn người dọn dẹp hiện trường, nhìn xem có con cá nào lọt lưới hay không."

Tần Tuyết Ca cũng kích động không kiềm chế được, quả thật ngồi không yên, nói: "Bây giờ bác có thể mang cháu đi đi... Cháu... Cháu muốn đi tìm anh ấy."

Lão quản gia hiểu trong lòng Tần Tuyết Ca nóng như lửa đốt, chính lão chưa từng nếm trải qua, muốn xác định vị thiếu gia mình xem như con trai đó hôm nay bình yên. Vì vậy hai người lo lắng lái xe tới hiện trường ác đấu.

Sào huyệt tổ chức kia là một nhóm biệt thự bí ẩn vùng ngoại ô. Sau khi dừng xe, Tần Tuyết Ca lo lắng chạy về phía trước, không bao lâu đã thấy được ngôi biệt thự xa xa, rất nhiều người đang bận rộn. Cậu xa lạ mùi vị thuộc về chiến trường.

Cậu không thấy Aciri, tuy thế cậu chắc chắn Aciri đang ở ngay phía trước. Vì vậy, Tần Tuyết Ca càng bước nhanh hơn. Nhưng không ngờ cậu còn chưa tới gần, một tiếng "rầm" thật lớn vang lên, trước mắt ngọn lửa ngút trời, khói đen cuồn cuộn dày đặc.

Tần Tuyết Ca bị biến cố thình lình xảy ra dọa cho ngây người, thật lâu sau mới nhận thức chuyện gì xảy ra. Nhóm biệt thự trong nháy mắt bị san thành bình địa, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát. Nổ... Aciri, Aciri...

Tần Tuyết Ca giống như điên cuồng chạy lên phía trước, nhưng dường như làm sao cũng không chạy tới được. Mùi thuốc súng, tòa nhà đổ nát trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt tựa như ngày tận thế trong truyền thuyết, mà cậu thì đang chạy trối chết giữa đống hoang vu. Nếu như thế giới giờ đây bị hủy diệt, nếu như không có ngày mai... Tần Tuyết Ca chợt giật mình, hối tiếc lớn nhất của bản thân là đã không nhìn Aciri kỹ một chút, không nói ra một câu yêu hắn...

Cuối cùng Tần Tuyết Ca chạy tới đống phế tích, không quan tâm đám khói dày đặc sặc người, cũng không để ý có thứ rơi xuống phát nổ hay không, quỳ xuống đống đá vụn gạt những hòn đá, mười đầu ngón tay đầm đìa máu tươi nhưng cậu không hề thấy đau, chỉ muốn tìm kiếm Aciri của mình.

Chưa có một khắc nào, để cậu càng chắc chắn, Aciri có chỗ trong tim mình. Là yêu hay hận có gì quan trọng. Người đàn ông kia đã sớm dùng phương pháp đặc biệt đánh dấu lên sinh mạng của cậu, xóa cũng không đi. Trên cõi đời này Tần Tuyết Ca lại không có ai, cậu chỉ còn lại Aciri. Kiếp sau, bất kể là yêu, là hận, là si mê dây dưa, hay là tổn thương, chỉ cần là tình cảm của cậu, đều phải do Aciri gánh vác. Hắn không thể chết được... Lưng hắn cõng một đời của Tần Tuyết Ca, lấy tư cách gì mà chết...

Tần Tuyết Ca chẳng qua máy móc lặp lại từng động tác, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt tuyệt vọng mà bi thương. Dần dần, cậu dường như mất đi ý thức, lão quản gia nước mắt đầy mặt đỡ cậu dậy, bác sĩ đánh vào để cậu yên tĩnh, chìm vào mê man...

----------

Lúc khôi phục ý thức, Tần Tuyết Ca đã ở bệnh viện. Cậu hốt hoảng rút hết kim châm trên tay, xoay người lao ra khỏi phòng bệnh, túm người liền hỏi: "Aciri đâu? Anh ấy... còn sống không?"

Người nọ được lão quản gia sai tới để chăm sóc Tần Tuyết Ca, nghe vậy vội vàng trả lời: "Còn sống, lão đại được cứu ra... Anh ta bây giờ còn đang làm phẫu thuật, hẳn không có vấn đề gi."

Tần Tuyết Ca lại vội vàng lao tới phòng phẫu thuật, một đám tâm phúc của Aciri đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt mọi người đều khó tránh khỏi đau thương. Không ai nghĩ tới kẻ thù lại giữ lại thủ đoạn cuối cùng, chết cũng không để người yên. Hoa Hồng Lửa cũng bị tổn thất nghiêm trọng, chết không ít các anh em đã vào sinh ra tử cùng nhau. Vô cùng may mắn chính là Aciri lúc ấy đang ở vòng ngoài nhóm biệt thự, không có ở khu vực nổ trung tâm mới có thể nhặt được một mạng trở về.

Tận mắt chứng kiến Aciri bị bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tần Tuyết Ca mới thật sự tin là hắn còn sống. Cái loại sung sướиɠ mất đi mà tìm lại được khiến cậu khó lòng kiềm nén, nằm trên giường bệnh Aciri khóc thật lớn. Sau, Tần Tuyết Ca chăm sóc Aciri, chờ hắn tỉnh lại.

Hôn mê một đêm, Aciri rốt cuộc cũng tỉnh dậy. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy Tần Tuyết Ca nằm ngủ trên tay mình. Hắn có chút kinh ngạc, tiếp đó chính là vô cùng sung sướиɠ. Hắn thật không nghĩ tới cậu còn ở lại...

Mở mắt ra đã thấy Tần Tuyết Ca, hắn cảm thấy thế giới này tốt đẹp không gì sánh được.

Tần Tuyết Ca nghe được động tĩnh cũng tỉnh giấc, lại thấy Aciri tỉnh lại, cậu liền vội vàng hỏi: "Anh có khỏe không, có khó chịu chỗ nào không?"

Aciri lắc đầu một cái, hỏi nhỏ: "Sao em còn chưa đi?"

Tần Tuyết Ca nhìn hắn hồi lâu, chợt nhoẻn miệng cười, nói: "Nhà em ở chỗ này, anh bảo em đi đâu?"

Aciri cười, đưa cánh tay có thể cử động ôm lấy đầu Tần Tuyết Ca. Tần Tuyết Ca nhẹ nhàng tựa lên ngực Aciri, tận lực tránh áp lên vết thương hắn, chuyên chú lắng nghe nhịp đập tim hắn.

Ánh bình minh xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt chiếu vào phòng bệnh, nương theo hai người đang ôm nhau. Một khắc kia, tĩnh lặng sâu sắc, hạnh phúc duy mỹ.

Bọn họ trải qua cướp đoạt cùng tổn thương, khói súng cùng chiến hỏa, cuối cùng tại đây mãi mãi, tìm được thứ thuộc về mình... vĩnh hằng.

--------------------

Lời tác giả: Câu chuyện đến đây là kết thúc rồi ~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo đến tận bây giờ, cám ơn mọi người.

Rome/RomaÔng Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 24: Nếu như không có ngày maiÔng Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 24: Nếu như không có ngày maiÔng Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 24: Nếu như không có ngày maiÔng Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 24: Nếu như không có ngày mai

--------------------

Editor: vậy là hoàn rồi bà con ơi oa oa Ọ A Ọ cái kết cảm động quá đúng hông? Cám ơn mọi người đã theo tui đến giờ, cám ơn!! ("ε` )("ε` )Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 24: Nếu như không có ngày maiÔng Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 24: Nếu như không có ngày mai

Tặng cái hình hoa hồng :"3 tui đi chơi chụp được á ~