Chương 29

Tuy Kim Trấn Hải không trúng thuốc mê, nhưng không ít đệ tử của Tào Bang cũng đã hít phải, dù lượng thuốc mê tương đối nhỏ, nhưng cũng khiến bọn họ không còn sức lực, chỉ có thể để Sài Ánh Ngọc và những người khác rời đi trước mắt mình.

Vì để nhanh chóng đến nơi, nhóm Sài Ánh Ngọc đã đi ngựa cả đêm không ngừng.

Hoa Dược thì không sao, dù sao nàng cũng là một cô nương có tính chịu đựng tốt, khổ chút cũng có thể chịu được. Chỉ khổ cho kiểu công tử ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ như Sài Ánh Ngọc, có bao giờ phải chịu cực như thế này đâu.

Cỗ xe tuy rất sang trọng nhưng dù sao cũng là xe ngựa, va chạm là điều không thể tránh khỏi.

“Đều tại cô, nếu không phải cô, ta đã xử lý xong Kim lão tặc rồi, cũng không cần phải vội vội vàng vàng như thế.”

Trong lòng Hoa Dược trợn mắt, ừ tại nàng, cái gì cũng tại nàng hết, cái tên công tử xấu tính liều lĩnh tùy hứng này lúc nào cũng có thể tìm ra lỗi của nàng, nàng thở cũng là sai.

Nhưng mà, Hoa Dược đã nắm rõ tính tình của Sài Ánh Ngọc, tất nhiên sẽ không đối đầu trực diện với hắn, thay vào đó nàng dịu giọng dỗ dành.

“Nếu ngươi khó chịu thì ngủ một lát đi, đặt thêm hai chiếc gối mềm vào sẽ thấy thoải mái hơn. Ngày mai chắc chắn lại phải tiếp tục lên đường, nếu tối nay không ngủ thì ngày mai sẽ càng khó chịu.”

Sài Ánh Ngọc liếc nhìn Hoa Dược, nói: “Cô tích cực dỗ ta ngủ như vậy, có phải muốn nhân cơ hội sàm sỡ ta không?”

Trời đất quỷ thần ơi.

“Ngươi đừng có phủ nhận lòng tốt của ta, ta chỉ muốn ngươi nghỉ ngơi cho tốt mà thôi.”

“Cô đi theo ta, ta có thể nghỉ ngơi mới lạ đấy, ta lúc nào cũng phải đề phòng cô.”

Chưa thấy nam nhân nào lại đề phòng nữ nhân sàm sỡ mình, từ lúc Hoa Dược quen biết Sài Ánh Ngọc, đã thay đổi hiểu biết của mình đối với nam nhân rất nhiều.

Có điều nói ra thì, là nàng đã sàm sỡ người ta trước, bây giờ bị đề phòng như kẻ gian như vậy, cũng là có nguyên do, Hoa Dược nghĩ nghĩ, cuối cùng lương tâm cũng phát hiện ra.

Nàng nói: “Chuyện đó là ta sai, nếu ngươi cảm thấy mình uất ức, thì vậy đi, đợi vết thương ngươi lành lại, cứ việc rời đi, điều kiện ba tháng lúc trước ta nói với ngươi coi như hủy bỏ.”

Hoa Dược vốn tưởng rằng Sài Ánh Ngọc sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng nàng lại không nghĩ rằng sau khi nghe được lời này, Sài Ánh Ngọc liền trợn mắt tức giận.

“Cô nương xấu, cô nói lại lần nữa xem.”

“Ta nói…”

Hoa Dược còn chưa nói xong, Sài Ánh Ngọc đã ném gối mềm vào mặt Hoa Dược.

“……”

Gối mềm bay qua tưởng như hùng hùng khí thế, nhưng đập vào mặt lại không đau chút nào, Hoa Dược cầm gối trong tay, đập trả vào người Sài Ánh Ngọc.

“Chứ ngươi muốn sao nữa?”

Muốn sao? Vậy mà cũng nói được, sao lúc cô ấy hôn hắn không hỏi như vậy đi? Càng nghĩ càng thấy tức.

“Im đi, ta muốn đi ngủ.” Sài Ánh Ngọc tức giận nằm xuống, kéo chăn đắp lên, vừa tủi thân vừa buồn bã.

Hoa Dược cũng ngoan ngoãn im miệng.

Xe ngựa không lớn lắm, hai người cùng ngồi có hơi chật chội, Hoa Dược sợ Sài Ánh Ngọc lại nghĩ mình sàm sỡ hắn, bèn dựa vào thành xe tránh xa hắn ra.

Một tiếng "bùm", bánh xe va vào đá, xe lắc lư mạnh, sau đó đầu của Sài Ánh Ngọc đập vào thành xe.

Hắn rêи ɾỉ đau đớn, ôm đầu cuộn tròn người lại.

Hoa Dược vội vàng bước tới kiểm tra, thành công chạm vào một cục u trên trán Sài Ánh Ngọc.

“Không sao không sao, xoa một chút là khỏi.”

“Ấy, đau, cô nhẹ chút.”

Động tác trong tay Hoa Dược nhẹ dần: “Được, ta nhẹ rồi đây.”

Tử Điện cả người thương tích ngồi bên ngoài xe quan sát thấy cả người không ổn, hắn đang nghe cuộc trò chuyện gì thế này.

Sài Ánh Ngọc thấy mình tủi thân, trong lòng buồn bực.

Hoa Dược là cô gái kỳ lạ nhất trong số nữ nhân mà hắn gặp, mặc dù số nữ nhân mà Sài Ánh Ngọc gặp qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn cũng đủ thông minh để đánh giá công bằng và khách quan về nữ nhân.

Còn muốn hắn đi? Còn không cần hắn theo cùng, hắn chính là Ánh Ngọc công tử chi lan ngọc thụ đấy, ai cũng có thể để hắn ở cùng ba tháng được sao? Vậy mà nàng lại không biết trân trọng, không thể tha thứ.

Còn nói quan tâm hắn, còn thầm thích hắn, hiện tại nàng đang làm cái gì?

Những chuyện này đều nằm ngoài tầm hiểu biết của Ánh Ngọc công tử về thế giới tình cảm.

Hoa Dược đang bận bôi thuốc lên vết thương trên trán Sài Ánh Ngọc, không để ý đến ánh mắt giữ kín như bưng của hắn, nàng tận tình bôi thuốc lên vết thương cho hắn rồi mới buông ra.

Nàng bỗng nhiên buông ra, làm cho cái chân vốn đang dựa vào Hoa Dược của Sài Ánh Ngọc chơi vơi.

“Cô làm gì vậy?”

Hoa Dược giải thích: “Bôi thuốc xong rồi.”

Nàng cũng bị dọa sợ, tình ngay lý gian, vị Ánh Ngọc công tử này đúng là băng thanh ngọc khiết, nàng mà ngồi gần thêm một lát, hắn sẽ cho rằng nàng đang lợi dụng hắn.

Sài Ánh Ngọc vô cùng không vui trợn mắt với Hoa Dược.

“Ta là yêu tinh sao? Cô ngồi xa vậy làm gì.”

Đây là bảo nàng ngồi gần chút à? Hoa Dược bị câu này của hắn làm cho sửng sốt, Ánh Ngọc công tử không phải vẫn luôn đề phòng nàng sao? Đúng là thay đổi thất thường.

Hoa Dược liền vội vàng xích lại gần.

Không biết có phải vì ánh sáng trong xe quá tối hay không, nhưng Ánh Ngọc công tử cảm thấy trong lòng ấm áp khó tả khi nhìn cô nương trầm lặng trước mặt.

Đúng lúc này, chiếc xe ngựa đang di chuyển xóc nảy đột ngột dừng lại.

Hoa Dược không kịp chuẩn bị, loạng choạng, nàng ngồi ở ghế ngoài, suýt thì ngã ra khỏi xe, may mà vào thời điểm quan trọng, Ánh Ngọc công tử đã vòng tay ra ôm lấy eo nàng.

Không thể tin được, Ánh Ngọc công tử đang lúc tức giận lại không giương mắt nhìn nàng ngã xuống.

Hoa Dược cảm thấy ấm áp, có hơi cảm động.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói cám ơn, Sài Ánh Ngọc đã vội buông nàng ra như chạm vào thứ gì bẩn lắm, cũng không thèm nhìn nàng một cái.