Chương 32

Sài Ánh Ngọc gần như vô thức kéo chăn lên đắp cho Hoa Dược, đắp xong lại cau mày. Hắn cảm thấy mình làm như vậy thật quá xấu hổ, rõ ràng là hai người đang cãi nhau, nhưng hắn lại lén lút đắp chăn cho nàng, hoàn toàn không phải hành vi của Ánh Ngọc công tử.

Nghĩ đến đây, hắn giật mạnh chiếc chăn, làm rối tung nó lên, giả vờ như Hoa Dược đã tự mình giật lấy.

“Mình tốt bụng thật đấy.”

Ánh Ngọc công tử tự luyến đắm chìm trong lòng tốt bao la và vị tha của mình, vui đến nỗi hồi lâu không thể tỉnh táo lại.

Bình minh ló rạng trên bầu trời.

Cùng lúc đó, nhóm người Nam Cung Giác cũng đã đến bên ngoài Dược Vương Cốc.

Nam Cung Giác trước tiên đến y quán Hứa thị, liền nhìn thấy một sân đầy những người đã bất tỉnh trên mặt đất, sau khi xác nhận danh tính, phát hiện ra rằng tất cả họ đều là người Tào Bang.

"Không ổn, nàng quả nhiên ở trong chiếc xe ngựa kia." Nam Cung Giác kêu lên.

Người Tào Bang chật vật như vậy, chỉ có thể là Hoa Dược đã làm gì đó, nhưng lại không gϊếŧ người, nhất định là muốn tránh xa những người này, Hoa Dược chắc chắn đã ra khỏi sơn cốc. Nghĩ đến đoàn xe tối qua, Nam Cung Giác lập tức xác định nữ tử ngồi trong xe chính là Hoa Dược.

Hắn cử thuộc hạ của mình đi điều tra, quả nhiên Hoa Dược đã không còn ở trong sơn cốc nữa.

Nam Cung Giác dùng đôi mắt đào hoa nguy hiểm nheo lại, rõ ràng nàng đang ngồi trên xe ngựa, biết hắn muốn đến Dược Vương cố6c, nhưng lại không ngăn cản, nàng không muốn nhìn thấy hắn đến vậy sao?

Nam Cung Giác vốn là muốn lập tức đứng dậy đuổi theo, nhưng sau đó nghĩ lại, hắn không thể bỏ qua cho đám người Tào Bang như vậy được, dám đến Dược Vương Cốc gây phiền phức, bọn họ thật sự có gan hùm mật gấu.

“Xem bên trong có bang chủ Tào Bang và con gái ông ta không.”

Tùy tùng nhận lệnh lập tức tiến vào trong tìm kiếm, tất nhiên không tìm thấy dấu vết của Kim Trấn Hải và Kim Bảo Bảo.

Kim Trấn Hải là một lão giang hồ, đêm qua ông ta ngửi thấy mùi thuốc mê, ngay lập tức thi triển bế khí công, nên ông ta mới không bị trúng độc, sau khi chiến đấu với Tử Điện, ông ta sợ nhóm Hoa Dược sẽ quay lại gϊếŧ ông ta, vì vậy nhanh chóng cõng cô con gái đang bất tỉnh lên lưng, lẩn trốn đến nay vẫn chưa xuất hiện.

“Bọn họ hời quá rồi.” Nam Cung Giác cười lạnh, ánh mắt quét qua đám người Tào Bang đang bất tỉnh trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ đều nằm trên mặt đất, vậy thì cho bọn họ một đao đi.”

Vì không tìm thấy Kim Trấn Hải và Kim Bảo Bảo, Nam Cung Giác tức giận tàn sát tất cả người Tào Bang trong y quán Hứa thị. Khí chất xứng đáng với danh hiệu Ngọc Diện Tu La của hắn, mặt như Bồ Tát, lòng như Tu La.

Làm xong việc này, Nam Cung Giác quay người đuổi theo Hoa Dược.

Chuyện này tạm thời không nhắc.

Lúc Hoa Dược tỉnh lại đã gần giữa trưa, xe ngựa vẫn xóc nảy, hồi lâu nàng mới nhận ra mình đang ở trong xe, toàn thân ấm áp, nhìn xuống thì thấy mình được một chiếc chăn che phủ. Nhìn lại chiếc chăn, trông bừa bộn đến mức nàng cứ tưởng mình đã giật lấy nó khi đang ngủ.

Sài Ánh Ngọc lạnh lùng nói: “Tỉnh rồi à?”

Hoa Dược "Ừm", cảm thấy có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên nàng tỉnh dậy nhìn thấy trước mặt mình là một nam nhân, đeo chiếc mặt nạ da người cả đêm trên mặt rất khó chịu.

Sài Ánh Ngọc cảm thấy hơi thất vọng khi thấy Hoa Dược chỉ liếc nhìn chiếc chăn mà không hỏi gì.

Thật là một ý nghĩ kỳ quặc, hắn muốn nàng biết rằng chính mình đã ân cần đắp chăn cho, nhưng cũng sợ bị nàng phát hiện.

Hoa Dược mơ hồ một lát, sau đó đầu óc mới có chút tỉnh táo.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, giữa trưa nắng chói chang, bầu trời trong xanh, mùi hương mùa thu đặc trưng thoảng trong gió, kéo rèm hít thở không khí trong lành, thật sảng khoái và dễ chịu.

Hoa Dược xoay người, từ trong hộp thuốc mang theo bên người lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ thẫm, cho vào miệng.

Sài Ánh Ngọc thò đầu ra, tò mò hỏi: "Cô đang ăn gì vậy?”

“Há miệng.”

Sài Ánh Ngọc không kịp suy nghĩ mở miệng, Hoa Dược lại nhét một viên khác vào trong miệng hắn.

Một mùi thơm sảng khoái lập tức lan ra từ miệng, có sức xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ, như có thể xâm nhập vào từng lỗ chân lông trên cơ thể, toàn thân mịn màng, đầu óc cũng minh mẫn hơn rất nhiều.

Sài Ánh Ngọc thấy nó mới lạ, hắn luôn có thể tìm thấy điều gì đó thú vị ở Hoa Dược.

“Đây là cái gì thế?”

“Ngưng Lộ Hương Hoàn.”

Thần dược kéo dài tuổi thọ, bồi bổ cơ thể, cũng là món ăn nhẹ của Hoa Dược.

Sài Ánh Ngọc chớp mắt, bắt đầu tính toán.

“Cô còn bao nhiêu viên?”

“Ngoài lọ này ra còn một lọ nữa.”

Đang nói chuyện, Hoa Dược lấy từ trong hộp thuốc ra một chiếc lọ nhỏ giống như lọ vừa nãy, mở nắp ra, một mùi thơm phả vào mặt.

Sài Ánh Ngọc gật đầu, không hề khách sáo nhận lấy lọ thuốc.

“Cái này được, đưa cho ta đi, coi như cô bồi thường ta.”

Hoa Dược sửng sốt, hắn là cướp sao? Cái gì cũng giành.

“Tại sao phải bồi thường?”

Sài tiểu công tử lạnh lùng nói: “Xem ra cô không muốn hòa giải với ta?”

Sau khi suy nghĩ cả đêm lẫn sáng, Ánh Ngọc công tử quyết định nhường Hoa Dược một bước. Tuy hắn vẫn còn rất giận vì Hoa Dược đã hôn hắn mà không nói một lời, còn có nhiều chuyện khác nữa, nhưng một nam tử hán đại trượng phu như hắn sao có thể vì chuyện nhỏ này mà không chịu tha thứ?

Đương nhiên, chỉ có Ánh Ngọc công tử mới có ý nghĩ kỳ quái này, lấy đồ của người khác coi như cho nàng một bậc thang để xuống.

Tuy rằng uy hϊếp rất trẻ con, nhưng cũng có tác dụng, Hoa Dược lập tức ỉu xìu, dù sao trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, chiến tranh lạnh quả thực là tự ngược.

Tuy rằng vẫn không biết mình sai cái gì, nhưng Hoa Dược vẫn là thỏa hiệp.

“Cô đổ đầy cái này cho ta, phần còn lại để lại cho cô.”

Sài Ánh Ngọc đại phát từ bi gật đầu: “Đúng rồi, cứ coi như ta thưởng cho cô.”

Hoa Dược chế nhạo, lấy đồ của nàng thưởng cho nàng, hào phóng quá. Tuy nhiên, Hoa Dược người biết Ánh Ngọc công tử là người thích ăn mềm không ăn cứng, nàng sẽ không đối đầu trực diện với hắn, nên liên tục nói đồng ý.

Chỉ cần hắn không tức giận, thì đòi hỏi cũng không phải là vấn đề lớn.

Nói cũng kỳ quái, lần trước Hoa Dược bị hắn lừa một miếng Phi Hoa Lệnh, bây giờ lại bị lừa một lọ Ngưng Lộ Hương Hoàn, nhưng nàng cũng không thấy không nỡ, phải biết trước giờ nàng là người rất sòng phẳng.