Chương 10: Chết hay được cứu?

Đau, Mặc Tiểu Nhiễm cau mày, cô muốn động đậy, nhưng trong cơ thể lại không có chút sức lực nào, thậm chí mở mắt cũng khó khăn, cô chỉ có thể cảm nhận được cơ thể mình giống như bị người ta bế lên.

Chết rồi sao? Hay là được cứu? Một cơn chóng mặt ập đến, Mặc Tiểu Nhiễm bất tỉnh.

Bước chân vững vàng, động tác nhẹ nhàng, khi Tiêu Mộng Hàn lướt ngang qua Liêu Minh Vân, chỉ để lại một câu: “Nếu cô ấy chết, tôi sẽ không tha cho cô.”

Sẽ không tha cho tôi? Liêu Minh Vân mỉm cười, nước mắt lăn dài trên khóe môi, vị mặn thấm vào trong miệng, cô ta nhìn Tiêu Mộng Hàn, chỉ là một bên mặt, nhưng cô ta vẫn nhìn thấy sát khí lạnh như băng trong đáy mắt anh.

Cô ta đã đợi anh mười tám năm, chỉ để đợi anh và người phụ nữ khác tàn nhẫn với mình sao?

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Liêu Minh Vân, đột nhiên cô ta cảm thấy rất lạnh, cơ thể không kiểm soát được rùng mình một cái.

Hai tay ôm chặt cơ thể, Liêu Minh Vân không dám ở lại đó, cô ta vội vàng đi ra ngoài, Tiêu Mộng Hàn cùng Mặc Tiểu Nhiễm đã không còn ở bên ngoài.

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”

“Tôi tiêm cho cô ấy, hôm nay cố gắng hạ sốt, tốt nhất là phải có người trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy bị cảm lạnh, thường xuyên cho cô ấy uống nước, nếu cô ấy tỉnh lại thì cho cô ấy ăn chút cháo, thuốc này qua sáu tiếng uống một lần.”

Mặc Tiểu Nhiễm rất muốn mở miệng hỏi bác sĩ tiền thuốc tính như thế nào, chủ nhiệm là tên keo kiệt, cô là người nghèo, không thể để bị bệnh.

Vất vả hồi lâu, Mặc Tiểu Nhiễm cũng không mở mắt ra được, phát ra một chút tiếng động, cô cố gắng cử động cơ thể, nhưng tứ chi truyền đến một trận đau thấu xương, cô nhận ra trước khi mình hôn mê tay chân đều bị trói nằm ở trên giường.

Tiếng bác sĩ căn dặn nhỏ dần đi, căn phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh, Mặc Tiểu Nhiễm lại chìm vào hôn mê.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Mặc Tiểu Nhiễm mơ hồ cảm thấy có người đang dùng khăn lau mồ hôi cho cô, có thứ gì đó ẩm ướt chạm vào môi cô.

Mặc Tiểu Nhiễm cố gắng tỉnh lại, nhưng ý thức của cô lại đang đấu tranh trong cơn mơ, chất lỏng mằn mặn rỉ ra từ hàng mi cong vυ"t của cô, đông đặc lại thành hạt châu.

Tiêu Mộng Hàn đặt chiếc tăm bông trong tay xuống, cúi đầu nhìn giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc kia, trong lòng cảm thấy tắc nghẽn kỳ lạ.

Cô tên là Mặc Tiểu Nhiễm, ngoài ra, Tiêu Mộng Hàn cũng chẳng đặc biệt cho người điều tra thông tin của cô, trong tiềm thức, anh không muốn dính líu quá nhiều đến cô, nhưng không yên tâm để người khác chăm sóc Mặc Tiểu Nhiễm đang bị thương nặng.

Bóng đêm càng lúc càng sâu thẳm, Mặc Tiểu Nhiễm trằn trọc, thân thể lạnh đến mức như chìm trong biển băng vô tận, răng run lập cập vì lạnh.

Gương mặt tái nhợt không còn chút máu, tay Tiêu Mộng Hàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, rất lạnh, đôi mắt sâu thẳm của anh hơi thất thần một chút, anh đưa tay ra kéo rèm cửa lại khiến căn phòng trở nên tối đi.

Tiêu Mộng Hàn nhẹ nhàng nằm xuống bên giường vươn bàn tay to lớn ra ôm Mặc Tiểu Nhiễm cùng chăn vào trong lòng mình, cẩn thận không đυ.ng vào cổ tay và mắt cá chân đang bị thương của cô.

Hơi thở ấm áp, mang theo một chút hào phóng cùng kiên định, lạnh lẽo được thay thế bằng ánh mặt trời và hơi thở từ cổ họng khát khô, mồ hôi từng giọt từng giọt thấm trên trán Mặc Tiểu Nhiễm, cô giãy giụa đá chăn trên người ra, không ngờ vừa động đậy thì trên người lại truyền đến một cơn đau nhói làm cô đau đớn kêu lên.

Dòng nước ấm men theo cánh môi chảy vào trong miệng Mặc Tiểu Nhiễm, cô tham lam uống, cảm giác hơi ẩm sắp rời khỏi mình, cô lo lắng mυ"ŧ lấy, cố gắng lấy thêm thật nhiều nước để nuôi dưỡng cổ họng khô khốc.

Tiêu Mộng Hàn khẽ hừ một tiếng, nghi hoặc nhìn Mặc Tiểu Nhiễm đang vô thức mυ"ŧ môi anh trên giường, gương mặt ửng hồng mê người, hàng mi dài khẽ run.

Giây phút này thế giới đã cách xa Tiêu Mộng Hàn, anh run lên, trong đôi mắt sâu thẳm như phủ một tầng sương mù.

Sự kiềm chế mà anh tự hào gần hai chục năm nay bỗng sụp đổ.

“Ưʍ.” Mặc Tiểu Nhiễm nhịn không được phát ra âm thanh, không có nước, cô không thể hút ra dòng nước mình muốn, cô từ bỏ thứ đang ngậm trong miệng, cảm thấy rất khó chịu.