Chương 15: Đừng mà, cứu tôi

“Nhiều người như vậy, tại sao Tần Thiếu Bảo lại khẳng định là chúng tôi lấy?” Mặc Tiểu Nhiễm nhớ rõ đêm đó có tận mấy chục người phụ nữ, cô nhìn Tần Thiếu Bảo không chớp mắt: “Cậu Tần, muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ.”

“Câm miệng, chính là các người lấy.” Người đàn ông xăm trổ còn định nói tiếp, nhưng đột nhiên bị tạt rượu vang vào mặt, anh ta lập tức cúi đầu nói: “Xin lỗi cậu Tần.”

Tần Thiếu Bảo đặt chiếc cốc rỗng xuống một cách nặng nề, anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh Mặc Tiểu Nhiễm, nheo mắt nhìn cô, rồi đột nhiên đưa tay tháo chiếc kính trên sống mũi của Mặc Tiểu Nhiễm.

Mặc Tiểu Nhiễm bất giác cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén như dao của Tần Thiếu Bảo, cô hiếm khi đứng gần một người đàn ông như thế, cô miễn cưỡng tránh đi.

Mặc Tiểu Nhiễm chưa từng nhìn thấy chiếc vòng cổ đó, Vương Dĩ Linh cũng phủ nhận đã lấy nó, dáng vẻ của Tần Thiếu Bảo cũng không giống là đang vu oan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Vòng cổ là do cô ta lấy, là cô chuyển đi, Mặc Tiểu Nhiễm, Vương Dĩ Linh, các người lấy danh nghĩa phỏng vấn mà trộm cắp, các người cho rằng Tần Thiếu Bảo tôi là kẻ ngốc sao? Phỏng vấn tôi rồi lẻn vào yến tiệc của tôi?” Tần Thiếu Bảo vung tay, mắt kính rơi xuống đất, đôi giày da sáng bóng giẫm lên, Tần Thiếu Bảo xoay người gật đầu với bảo vệ đang đứng gần cửa.

Vương Dĩ Linh giãy giụa, không chịu bị hai người khiêng đi: “Đừng mà đừng mà, Tiểu Nhiễm cứu tôi, cứu tôi với.”

Tần Thiếu Bảo đứng trước mặt Mặc Tiểu Nhiễm, lạnh lùng nhìn cô, lúc này anh ta nhìn kỹ, đột nhiên phát hiện Mặc Tiểu Nhiễm rất đẹp, không phải kiểu đẹp lộng lẫy, mà là vẻ đẹp truyền thống phương Đông, hoàn toàn khác những người phụ nữ anh ta từng chơi qua.

Nếu không phải sợi dây chuyền đó quan trọng, lúc này Tần Thiếu Bảo thật sự nổi hứng muốn thương hoa tiếc ngọc.

Sợi xích thô to trói tay Vương Dĩ Linh kéo cô ta vào một cái ghế, hai tay bị trói ở phía sau, miệng bị nhét khăn. Hai chân Vương Dĩ Linh bị kéo tách ra bởi hai sợi dây thừng, một đầu của sợi dây nằm trong tay hai người đàn ông, bọn họ không ngừng dùng sức ở tay.

Mặc Tiểu Nhiễm chạy tới, người đàn ông xăm trổ đẩy cô ngã xuống đất, trong phòng vang lên tiếng rêи ɾỉ đau đớn của Vương Dĩ Linh.

Tần Thiếu Bảo bày ra bộ mặc hiền lành nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, giọng điệu lạnh lùng: “Sợi dây chuyền đó đâu?”

“Trong tay một người đàn ông, hôm đó người của anh cũng gặp qua.” Mặc Tiểu Nhiễm nhìn Vương Dĩ Linh khóc lóc đau đớn, cô ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Bảo: “Thả cô ấy ra, tôi dẫn anh đi lấy.”

Tần Thiếu Bảo xua tay, hai người đàn ông buông sợi dây trong tay ra, nhưng bọn họ không thả Vương Dĩ Linh ra ngay.

Mặc Tiểu Nhiễm hít một hơi thật sâu, cô lặng lẽ đứng dậy và đến trước mặt Tần Thiếu Bảo: “Anh không thể đắc tội với người đó.”

“Còn có người mà Tần Thiếu Bảo tôi không thể đắc tôi được sao, tôi cảm thấy tò mò lắm đó.” Tần Thiếu Bảo mỉm cười, liếc Mặc Tiểu Nhiễm một cái rồi quay sang hỏi người đàn ông xăm trổ: “Hôm đó ai đuổi theo cô ta.”

“Là Đầu Trọc.”

“Bảo cậu ta đến gặp tôi.”

“Vâng.”

Mặc Tiểu Nhiễm lại được gặp người đàn ông đầu trọc đuổi theo cô hôm đó.

Đầu Trọc trừng mắt dữ tợn nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, rồi bày ra vẻ mặt nịnh bợ cung kính trước mặt Tần Thiếu Bảo: “Ngày hôm đó tôi đuổi theo cô ta đến một căn phòng, người đàn ông trong đó nói là có quen biết lão gia, sau đó chúng tôi đi kiểm tra tình hình lưu trú trong khách sạn, lễ tân nói anh ta dùng thẻ vàng cao cấp, có thể không cần đăng ký tên khách hàng.”

Thẻ vàng cao cấp? Tần Thiếu Bảo nhướng mày, câu lạc bộ này là do bố anh ta mở cùng với mấy người bạn, kinh doanh mấy chục năm rồi.

Lúc đầu, tấm thẻ vàng này là do bố anh ta làm để thông qua một số mắt xích khi mới thành lập, có không quá mười tấm, mỗi tấm đều được đưa cho nhân vật quan trọng, lúc đó quả thật có quy định người sở hữu thẻ vàng nghỉ ngơi tại đây không cần đăng ký thông tin chi tiết.

Tần Thiếu Bảo cau mày, nhìn chằm chằm vào Mặc Tiểu Nhiễm, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ ánh mắt của cô.

“Vị khách đó trả phòng chưa?”

“Chưa, nhưng theo quầy lễ tân, từ sau ngày hôm qua vị khách đó rời đi thì không thấy xuất hiện trong khách sạn nữa, đã đặt phòng bảy ngày rồi.”

Tần Thiếu Bảo hai mắt khép hờ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau anh ta mới phất tay nói: “Đầu Trọc, cậu đi trích xuất thông tin camera điều tra tư liệu của người đó.”

“Vâng.” Đầu Trọc đáp một tiếng rồi rời đi, Tần Thiếu Bảo nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, đột nhiên đứng dậy: “Cô nói cô đưa dây chuyền cho người đó, anh ta tên gì, làm gì, tại sao lại bảo cô trộm dây chuyền của tôi?”