Chương 17: Sợ hãi, giả vờ mạnh mẽ

Căn phòng đó đóng chặt cửa, theo lời gã đầu trọc nói, bên trong vốn không có người, Tần Thiếu Bảo bảo người đàn ông xăm trổ đi lấy thẻ phòng đến mở cửa.

Mặc Tiểu Nhiễm một mình đi vào trước, cô tránh chiếc giường lớn đi thẳng đến bên cửa sổ, nhìn xuống dòng xe dòng người qua lại phía dưới, tất cả đều trở nên nhỏ bé, đây chính là cuộc sống, trong mắt những người có địa vị cao chỉ có tranh giành và cướp đoạt.

Toàn bộ căn phòng được lục tung, nhưng chẳng có ai ở đó. Trong mắt Tần Thiếu Bảo hiện lên một tia sát khí, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười đi đến bên cạnh Mặc Tiểu Nhiễm cùng cô nhìn dòng người nhỏ bé bên dưới: “Có phải muốn làm xiếc người bay trên không trung không?”

Mặc Tiểu Nhiễm giật mình, cô không nhìn Tần Thiếu Bảo, mà nhìn bầu trời bên ngoài, Mặc Tiểu Nhiễm nghe thấy giọng nói của mình vang vọng trong không trung: “Chỉ cần anh không sợ không thể giải thích với chủ nhân của căn phòng này, tôi thì sao cũng được.”

Mặc Tiểu Nhiễm chậm rãi hít vào một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, cô biết một đạo lý vô cùng sâu xa, người có địa vị càng cao thì càng hay ngờ vực, chỗ cao không khỏi lạnh, bọn họ không thể thua, bây giờ vẫn chưa phải lúc nói tên Tiêu Mộng Hàn.

“Sợi dây chuyền, tôi nhất định phải lấy lại.” Tần Thiếu Bảo lùi lại một bước, hai vệ sĩ tiến lên đỡ Mặc Tiểu Nhiễm ra ngoài cửa sổ.

Mặc Tiểu Nhiễm không phản kháng, cũng không cầu xin, gió bên ngoài thổi loạn mái tóc cô.

Nói không sợ là nói điêu, Mặc Tiểu Nhiễm quý trọng mạng sống mình hơn bất cứ ai, ánh mắt cô nhìn bầu trời sáng rực, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt Tần Thiếu Bảo dán chặt vào mặt Mặc Tiểu Nhiễm, anh không tin người phụ nữ này không sợ chết, rốt cuộc là thứ gì giúp cô ta tự tin như thế?

Không biết có nên buông tay hay không, hai vệ sĩ căng thẳng chờ đợi Tần Thiếu Bảo lên tiếng, tay bọn họ nắm lấy cánh tay và chân của Mặc Tiểu Nhiễm, trên mu bàn tay nổi gân xanh, không phải là do gắng sức mà là lo sợ sẽ sơ suất.

“Cậu Tần, cậu Tần, không ổn rồi...”

“Tôi đang rất tốt.” Tần Thiếu Bảo trừng mắt nhìn gã đầu trọc vừa xông vào cửa, lớn tiếng nói: “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”

Đầu Trọc vừa bước vào thì kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, sau đó đi nhanh đến bên cạnh Tần Thiếu Bảo thì thầm vài câu, sắc mặt Tần Thiếu Bảo thay đổi, quay đầu lại nháy mắt ra hiệu với hai vệ sĩ.

Hai vệ sĩ tay run run vác Mặc Tiểu Nhiễm trở vào phòng, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, nhưng Mặc Tiểu Nhiễm vẫn duy trì được sự bình tĩnh.

Tần Thiếu Bảo chẳng để tâm đến Mặc Tiểu Nhiễm nữa mà sải bước ra ngoài, chỉ để lại một câu mệnh lệnh: “Đưa về trông chừng cho kỹ.”

Mặc Tiểu Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng, sau gáy truyền đến một trận đau nhói, trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn rồi ngã xuống đất.

Chiếc Lamborghini màu đen lướt đi dưới ánh chiều tà, Tiêu Mộng Hàn đột nhiên nhớ ra việc gì, tay trái buông vô lăng lấy từ dưới ghế ra một món đồ.

Đó là một bộ tóc giả, mái tóc bù xù giống như một đống vạch đen mơ hồ, bên trên còn có mùi nước hoa rẻ tiền.

Tiêu Mộng Hàn cúi đầu nhìn bộ tóc giả đó, ánh mắt u ám, ngón tay nắm chặt, cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, Tiêu Mộng Hàn không chút do dự ném bộ tóc giả ra ngoài.

Bộ tóc giả màu đen bay theo từng cơn gió quay cuồng trong không trung, cuối cùng đáp xuống kính chắn gió của một chiếc ô tô nào đó.

“Cái gì?” Tần Thiếu Bảo nhướng mày, anh ta còn đang vội đi gặp khách hàng, nếu sợi dây chuyền đó thật sự bị Tiêu Mộng Hàn lấy đi, nghĩ thôi Tần Thiếu Bảo đã cảm thấy đau đầu.

Vừa rồi Tần Tử Hoành gọi điện giáo huấn Tần Thiếu Bảo một trận, vị khách trong căn phòng đó chính là Tiêu Mộng Hàn, tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu thị, là nhân vật lớn mà nhà họ Tần không thể nào xu nịnh được.

Sợi dây chuyền rơi vào tay Tiêu Mộng Hàn, anh ta không đoán được Tiêu Mộng Hàn muốn làm gì.

Nhìn thấy trên xe mình đột nhiên có bộ tóc giả từ đâu bay tới, Tần Thiếu Bảo càng thêm tức giận, mắng mỏ tên đầu trọc đang lái xe: “Mày mù rồi à, lái xe kiểu gì thế?”

“Cậu Tần, đây hình như là bộ tóc giả của cô gái đó.” Đầu Trọc cẩn thận đưa bộ tóc giả đến trước mặt Tần Thiếu Bảo: “Cái này mùi giống hệt.”

Khóe miệng của Tần Thiếu Bảo giật giật, dựa vào mùi cũng có thể đoán ra? Nhưng câu nói tiếp theo của tên Đầu Trọc khiến Tần Thiếu Bảo ngộ ra.

“Trước đây Lan Lan cũng từng đội cái này, đồ trong câu lạc bộ đều có logo.”

Bên trong bộ tóc giả là logo độc quyền của câu lạc bộ, được đặc biệt chuẩn bị cho những người phụ nữ bên trong để phục vụ sở thích của khách, Tần Thiếu Bảo cau mày, quay sang hỏi Đầu Trọc: “Người phụ nữ đó đã tỉnh chưa?”