Chương 43: Y tá xinh đẹp là một người đàn ông

Góc phố Hàn Dũng gọi một cuộc điện thoại về công ty, Tiêu Mộng Hàn xuống xe, siết chặt chiếc áo gió quanh người, từng bước từng bước đi đến nhà Mặc Tử Nhiễm, chỉ thấy anh đột nhiên chạy tới, trong nhà của Mặc Tử Nhiễm dường như có âm thanh gây lộn.

Vương Đại Hách hả hê hướng Mặc Tử Nhiễm gào lên, ép Mặc Tử Nhiễm thề không được đến tìm Tuyên Bằng nữa.

Mặc Tử Nhiễm cắn răng nhất định không chịu mở miệng, Vương Đại Hách tức giận vung gậy đánh lên đầu của Mặc Tử Nhiễm.

Tiêu Mộng Hàn phá cửa, trong phòng ngủ máu trên người Mặc Tiểu Nhiễm kí©h thí©ɧ anh, bóng dáng cao lớn ngay lập tức nhào qua, Tiêu Mộng Hàn một tay đoạt lấy gậy trong tay Vương Đại Hách, giây tiếp theo cây gậy đã bổ lên người của Vương Đại Hách.

Vương Đại Hách rít lên đau khổ, ông ta chưa từng bị ai đánh như vậy, sợ hãi trốn tránh khắp nơi, cuối cùng chạy tới chỗ Mặc Tử Nhiễm.

Điều này thực sự kích động Tiêu Mộng Hàn, thuận tay cầm lấy chiếc ghế bên cạnh ném qua.

Vương Đại Hách gào lên một tiếng: “Ôi mẹ ơi.” Lại không dám dừng lại mà không ngừng tìm cách chạy ra ngoài.

Mặc Tiểu Nhiễm nhìn Tiêu Mộng Hàn đỏ mắt muốn đuổi theo, nghĩ tới Hàn Dũng nói Tiêu Mộng Hàn trước đây đã từng trải qua, cô vội vã chạy tới nắm lấy cánh tay anh: “Không sao, không có việc gì rồi, Tiêu Mộng Hàn, ông ta chạy rồi, không sao rồi.”

Tiêu Mộng Hàn thở dốc, ngực anh có chút đau, toàn bộ ý thức đều biến mất gần hết, không sao rồi, thực sự không sao sao?

Cây gậy trong tay anh bộp một tiếng rơi xuống đất, giây tiếp theo hai tay chặt chẽ ôm lấy Mặc Tiểu Nhiễm.

Mặc Tiểu Nhiễm vốn muốn đẩy Tiêu Mộng Hàn, nhưng cơ thể anh run rẩy khiến tay cô dừng lại giữa không trung, anh giống như còn sợ hãi hơn cô.

“Không sao rồi, Tiểu Mộng Hàn, người xấu đã bị anh đánh chạy rồi, anh xem, trong đây rất yên tĩnh, không có ai ức hϊếp tôi.”

Tiêu Mộng Hàn không nói lời nào, chỉ gục đầu giữa hõm vai của Mặc Tiểu Nhiễm, một đôi mắt đen xuyên qua vai của Mặc Tiểu Nhiễm rơi xuống căn phòng bừa bãi, anh biết Mặc Tử Nhiễm không thể ở lại đây, còn có người tên Vương Đại Hách đó.

Vương Đại Hách tự gây rắc rối rồi, người đó xem ra là một người đàn ông rất hung dữ nếu như thực sự là người đàn ông của Mặc Tiểu Nhiễm, cũng quá đáng sợ rồi.

Trong phòng bệnh, Tuyên Bằng đang đút từng miếng từng miếng cho Vương Dĩ Linh ăn, anh cảm thấy thực kì lạ, trong kí ức quan hệ của anh và Vương Dĩ Linh dường như có chút không nói rõ được, chỉ nhớ được lờ mờ anh giống như cùng cô rất quen thuộc.

Anh lái xe chở cô đi, sau đó xảy ra tai nạn, cô thành người tàn tật, đó là lí do anh phải thường xuyên chăm sóc cô.

“Tuyên Bằng, anh hình như có tâm sự?” Vương Dĩ Linh một mặt thẹn thùng, nhìn gương mặt anh tuấn của Tuyên Bằng, mặc dù trên trán quấn băng gạc, nhưng không mảy may làm tổn hại đến khí chất của anh.

“Không có gì, đại khái là có hơi mệt.”

“Vậy anh trở về nghỉ ngơi đi, em ở đây sẽ tự mình chăm sóc tốt bản thân, anh yên tâm, em sẽ không nổi giận làm loạn, cũng sẽ không đố kị, hiện tại bộ dáng em như vậy còn lấy tư cách gì.”

“Đố kị cái gì? Em?” Tuyên Bằng hỏi một tiếng, trong đầu một trận đau đớn, tay anh đỡ đầu lắc lắc, làm sao lại như vậy?

Vương Dĩ Linh lo lắng nhìn Tuyên Bằng, lại không dám tùy tiện mở miệng nói ra cái tên Mặc Tiểu Nhiễm, cô ta sợ một khi Tuyên Bằng nghe được cái tên này sẽ bị đẩy ra xa. Tay cô ta ngọ ngoậy đặt lên mu bàn tay của Tuyên Bằng: “Tuyên Bằng, em không thể không có anh.”

“Em?” Tuyên Bằng thấy thái độ kì lah của Vương Dĩ Linh, giống như anh nợ cô.

Đỗ Bình đẩy cửa phòng bệnh mang trái cây vào, thấy tình cảnh trong phòng bệnh vội vã muốn rời đi, nhưng không ngờ bị Tuyên Bằng gọi lại, anh vừa vặn muốn rời đi, có người đến chăm sóc Vương Dĩ Linh anh cũng yên tâm hơn.

“Tuyên Bằng, anh không cần em sao? Có phải thấy em rất phiền chán không?

“Không phải, anh muốn về công ty giải quyết chút việc, em nghỉ ngơi trước, anh sẽ trở lại.”

Đỗ Bình nhìn Tuyên Bằng nhẹ nhàng nói chuyện với Vương Dĩ Linh, bà đã nghĩ tới Mặc Tiểu Nhiễm.

Giữa con gái và Tuyên Bằng rất thân thiết khiến trong lòng Đỗ Bình lo lắng không yên, việc cướp bạn trai của người khác không phải là việc Vương Dĩ Linh nên làm.

Đợi Tuyên Bằng rời đi Đỗ bình mới hạ thấp giọng nói với Vương Dĩ Linh: “Dĩ Linh, con và cậu Tuyên Bằng, còn có Tiểu Nhiễm.”

“Mẹ, những điều này con không quan tâm, đây là chuyện giữa con và Tuyên Bằng.”

“Cậu ấy là bạn trai của Tiểu Nhiễm, tình cảm của bọn họ tốt như vậy.”

“Tốt? Mẹ, rốt cuộc ai mới là con gái của mẹ, mẹ nhìn con xem, con là con gái của người, chân của con, cả đời này của con bị hủy rồi, bởi vì Mặc Tiểu Nhiễm, Tuyên Bằng thích con, con cũng thích Tuyên Bằng, mẹ muốn nhìn con gái mất đi công việc ở nhà đợi chết sao?”

Vương Dĩ Linh tức giận nhìn Đỗ Bình, trước đây cô luôn cảm thấy mẹ hiền hậu, lần đầu tiên cảm thấy đáng ghét như vậy, chán ghét.

“Dĩ Linh, mẹ nghĩ con và Tiểu Nhiễm là bạn tốt?”

“Mẹ, đừng nhắc đến cô ta nữa, sau này cô ta là cô ta, con là con, cô ta đã leo lên cành cao, Tiêu Mộng Hàn đó, là người đàn ông xuất sắc nhất thành phố này, đâu còn hiếm lạ Tuyên Bằng, sau này mẹ ở trước mặt Tuyên Bằng đừng nhắc đến ba chữ Mặc Tiểu Nhiễm, làm anh ấy khó chịu.”

Vương Dĩ Linh nói xong, kéo chăn trùm lên đầu nhắm mắt lại, vết thương ở chân còn âm ỷ đau, khiến cô ta không thể ngủ yên, Vương Dĩ Linh hận tới nghiến răng nghiến lợi, Mặc Tiểu Nhiễm, cô vĩnh viễn cùng sẽ không là bạn của tôi.

Trên người Mặc Tiểu Nhiễm bị Vương Đại Hách đánh ra rất nhiều vết thương, Tiêu Mộng Hàn không thể đưa cô đến bệnh viện, càng không thể gọi Hàn Dũng qua đây băng bó vết thương cho cô, nghĩ đi nghĩ lại, anh đưa Mặc Tiểu Nhiễm đến một phòng khám tư nhân, trong đây lệ phí cao, nhưng bí mật giữ rất tốt, chủ yếu là Hàn Dũng từng nói bác sĩ ở đây rất tốt tính.

Bác sĩ là một bà lão họ Miêu, còn có thêm một ý tá.

Y tá rất cao lớn, đeo khẩu trang, chỉ để lộ hai mắt màu nâu chớp chớp, tràn đầy sức mạnh, hơn nữa khi đi bộ còn lắc hông, có thể gọi là gợn sóng.

Mắt Tiêu Mộng Hàn liếc tới, xấu hổ nhìn đi hướng khác, anh do dự có nên đưa Mặc Tiểu Nhiễm tiến vào băng bó không.

Bác sĩ Miêu không hỏi quá nhiều, chỉ kiểm tra vết thương trên người Mặc Tiểu Nhiễm rồi nói phải xử lí, kêu Tiêu Mộng Hàn ở ngoài đợi, y tá đẩy khay thuốc và băng gạc trắng tiến vào phòng sát vách bên cạnh Mặc Tiểu Nhiễm.

Từng phút từng giây trôi qua, bên trong không có động tĩnh gì, chỉ nghe được vài tiếng sột soạt truyền đến, Tiêu Mộng Hàn đợi đến có chút nôn nóng, ngược lại bác sĩ Miêu vẫn luôn kiên nhẫn: “Cậu trai à, đừng vội, cháu trai tôi kĩ thuật rất tốt, lần trước cô bé đó ngã, nó đã băng bó cả đêm.”

“Cháu trai?” Tiêu Mộng Hàn tưởng mình nghe nhầm rồi.

“Đúng vậy, cháu trai, nó ở đây giúp đỡ tôi cũng vài năm rồi, cậu yên tâm đi, ôi, người đâu rồi?” Bác sĩ Miêu nhìn hình bóng của Tiêu Mộng Hàn đã biến mất trước mặt, bà nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, Tiêu Mộng Hàn đã đẩy cửa căn phòng sát vách tức giận tiến vào trong.

“A, Tiêu Mộng Hàn.” Mặc Tiểu Nhiễm nghe thấy âm thanh mở cửa ngẩng đầu đã thấy tầm mắt của Mặc Tiểu Nhiễm, cô hét lên một tiếng hai tay rối loạn ôm ngực.

Tiêu Mộng Hàn cũng kinh ngạc, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, da thịt Mặc Tiểu Nhiễm trắng như tuyết cùng bơ vai trơn bóng đã hiện hữu sâu sắc trong đầu anh.

“Anh, anh ra ngoài trước đi.”

Mặc dù mặc áσ ɭóŧ, những Mặc Tử Nhiễm vẫn là lần đầu ở trước mặt một người đàn ông chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ, vừa nãy ở trước mặt ý tá rất xấu hổ.

Y tá không nói, chỉ chớp chớp hai mắt đào hoa đầy mạnh mẽ nhìn Tiêu Mộng Hàn, cười dịu dàng.