Chương 9: Vùng vẫy, không thoát được

Liêu Minh Vân nghiến răng, cô ta buột miệng: “Tiêu Mộng Hàn, cô vừa mới ra khỏi phòng anh ấy.”

Mặc Tiểu Nhiễm không xa lạ gì với chữ Tiêu Mộng Hàn, đối tượng mà tháng nào chủ nhiệm cũng nhắc đòi phỏng vấn, nhưng cô không thể chấp nhận sự thật rằng người đàn ông trong phòng đó là Tiêu Mộng Hàn, Mặc Tiểu Nhiễm sững sờ.

Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Mặc Tiểu Nhiễm, Liêu Minh Vân hầm hực nói: “Tôi biết cô tên là Mặc Tiểu Nhiễm, là trẻ mồ côi, một phóng viên nhỏ của một tờ báo không có danh tiếng, lương tháng một nghìn tám trăm đồng, ồ, đúng rồi, cô còn có một người bạn trai đang bàn chuyện cưới hỏi.”

Điều tra rất chi tiết, Mặc Tiểu Nhiễm nhìn kỹ bóng dáng kia, hỏi: “Cô muốn thế nào?”

“Rời khỏi Tiêu Mộng Hàn, cô không xứng với anh ấy, anh ấy chỉ chơi đùa với cô mà thôi, muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cô.”

“Tôi không cần tiền.” Mặc Tiểu Nhiễm trả lời một cách dứt khoát: “Cô thả tôi ra, tôi hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta nữa, mỗi khi gặp anh ta, tôi sẽ vòng qua ngã khác.”

Vốn dĩ cũng là kẻ xa lạ, nhưng Mặc Tiểu Nhiễm không ngờ đối phương lại bắt cóc cô vì Tiêu Mộng Hàn.

Mặc Tiểu Nhiễm đồng ý quá nhanh, nhưng Liêu Minh Vân lại nghi ngờ: “Cô muốn ra ngoài mách lẻo với anh ấy?” Liêu Minh Vân không thể kiểm soát toàn thân run rẩy, trong đầu nhớ đến sự thờ ơ của Tiêu Mộng Hàn đối với cô ta, cô ta đã cởi sạch đứng ngay trước mặt anh, vậy mà anh lại chẳng thèm nhìn một cái.

Liêu Minh Vân giơ tay tát mạnh vào mặt Mặc Tiểu Nhiễm mấy cái, tiếng bốp bốp vang lên giõn giã trong căn phòng, máu từ từ chảy xuống khóe môi Mặc Tiểu Nhiễm.

Bỗng chốc một miếng băng trong suốt được dán lên miệng Mặc Tiểu Nhiễm, Mặc Tiểu Nhiễm lo sợ, cô dùng sức giãy giụa, cổ tay và chân bị dây thừng trói lại rất đau.

Liêu Minh Vân bỏ mặc Mặc Tiểu Nhiễm giãy dụa, anh mắt nhìn bộ âu phục trên người cô, cô ta nhớ rất rõ đây là đồ của Tiêu Mộng Hàn.

Cô ta vươn tay cởi bỏ bộ âu phục trên người Mặc Tiểu Nhiễm xuống mặc cho cô vùng vẫy phản kháng, thậm chí còn cởi cả quần dưới.

“Ưm, ưm ưʍ.” Mặc Tiểu Nhiễm nhìn Liêu Minh Vân lấy bộ quần áo đó đi thẳng về phía cửa, chẳng thèm quay đầu lại.

Mặc Tiểu Nhiễm lo lắng, cơ thể cô không ngừng tông mạnh vào tường, hy vọng có thể nhắc nhở Liêu Minh Vân rằng cô vẫn đang bị trói.

Cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại, Liêu Minh Vân rời đi, ôm theo bộ vest đắt tiền của Tiêu Mộng Hàn, trông như thất hồn lạc phách, hoàn toàn không nghe thấy gì, tất cả tâm trí của cô ta đều đặt trên bộ đồ đó, nó thuộc về Tiêu Mộng Hàn, cô ta đã đợi anh mười tám năm.

Thời gian trong phòng hoàn toàn ngưng đọng, phạm vi hoạt động của Mặc Tiểu Nhiễm cũng bị hạn chế ở đây.

Cô không biết mình đã vùng vẫy bao lâu, vất vả bao lâu, tứ chi bị trói chặt, trời càng lúc càng lạnh, chăn bông chất đống ở một bên, vừa nãy cô còn có thể cảm nhận được chân tay đau nhức, có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp làm ướt sợi dây, cuối cùng chỉ còn lại một màn đêm đen.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng lại bị mở ra, lần này không phải Liêu Minh Vân mà là Tiêu Mộng Hàn đi vào, anh vẫn mặc bộ âu phục màu đen, dáng người cao lớn khí chất lãnh đạm.

“Mộng Hàn, anh nghe em giải thích, Mộng Hàn, em thật sự rất yêu anh.” Liêu Minh Vân vội vàng đi theo Tiêu Mộng Hàn giải thích, cô ta chỉ sợ Mặc Tiểu Nhiễm cướp đi người đàn ông cô yêu.

Căn phòng yên tĩnh trở nên bất an vì sự xuất hiện của họ, ánh mắt Tiêu Mộng Hàn đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy thân ảnh gần như không còn chút sức sống nào nằm trên giường.

“Mộng Hàn, em...” Liêu Minh Vân không ngờ Tiêu Mộng Hàn lại đột nhiên dừng lại, đầu cô ta đυ.ng phải lưng anh, cô ta cảm nhận được sự tức giận hung dữ toát ra trên người anh, cơ thể Liêu Minh Vân run lên, lập tức lui về phía sau một bước, ánh mắt cũng nhìn thấy Mặc Tiểu Nhiễm giống như đã chết.

“Em, em thật sự không có ý muốn gϊếŧ cô ấy, em chỉ là, chỉ là muốn cô ấy chịu một chút khổ sở để rời xa anh.” Liêu Minh Vân thẳng thắn giải thích, vươn tay nắm lấy cánh tay Tiêu Mộng Hàn.

Tiêu Mộng Hàn chán ghét hất tay Liêu Minh Vân ra, sải bước đi đến bên giường, cho dù là người máu lạnh, anh cũng không đành lòng nhìn cổ tay và mắt cá chân bị dây thừng bào mòn.

Tay anh chạm vào làn da của Mặc Tiểu Nhiễm, rất nóng, cô đang bị sốt, Tiêu Mộng Hàn cẩn thận cởi dây trói, không ngờ dây thừng đã hằn sâu vào vết thương của Mặc Tiểu Nhiễm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đang hôn mê bất tỉnh trên giường quằn quại đau đớn, trái tim Tiêu Mộng Hàn không hiểu sao lại đập thình thịch, động tác càng thêm nhẹ nhàng.