Chương 1: Buông Thả Mới Có Hứng Thú

Hứa Vi và Bạch Kình Dục mới chỉ kết hôn ngày thứ hai, cặp vợ chồng trẻ này đã tách ra đi chơi bời hưởng lạc.

Mọi người đều biết, phú nhị đại hào môn Bạch Kình Dục, ỷ vào gia tài bạc triệu nên rất phong lưu, thường xuyên bị cánh săn tin chụp được ảnh trái ôm phải ấp.

Toàn bộ thành phố A đều đang than thở thay cho cô gái xui xẻo nào phải gả cho anh. Thế nhưng chỉ có những người thân quen mới biết được, cô vợ nhỏ của Bạch Kình Dục mới là người chơi điên cuồng hơn.

“Hứa Vi, cậu đừng cho rằng mình lớn lên có một khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết, là có thể muốn làm gì thì làm nha! Tớ nói cho cậu biết, nếu không an phận một chút, cẩn thận ông xã nhà hào môn mà cậu vừa cầm vào tay sẽ bị người khác đoạt đi!”

Hứa Vi nghe xong lời cảnh cáo có ý tốt của bạn thân Trình Ninh liền nở nụ cười ngòn ngọt, không nói gì mà quay người tiếp tục hòa vào đám đông điên cuồng ở trong sàn nhảy.

Chiếc váy sườn xám cách tân màu đỏ, đong đưa dáng múa ở dưới ngọn đèn, phong tình vạn chủng khiến người ta mê mẩn.

Một người đàn ông bước lại gần, có ý định bắt chuyện.

Cô không hề e dè, chơi đùa với hắn ta đến quên cả trời đất, cho đến khi đối phương liếc thấy dấu hôn trên phần gáy của cô, đến bên tai cô mập mờ hỏi:

“Này em gái, chúng ta đi thuê một phòng chơi đùa một chút nhé?”

Khóe môi Hứa Vi cong lên ngả ngớn: “Tôi…là vợ của Bạch Kình Dục.”

Sắc mặt người đàn ông cứng đờ ngay tức khắc, không nói hai lời liền chạy xa.

Rất nhiều người đều nói Bạch Kình Dục chơi bời quá nặng, thế nên sớm hay muộn cũng sẽ nhiễm bệnh, mà vợ của anh thì chắc chắn sẽ là đối tượng bị lây đầu tiên, do đó bất kỳ người đàn ông nào có ý định bất lương với Hứa Vi, khi nghe cô tự báo ra thân phận đều bị dọa chạy.

Đi ra chơi mà thôi, không cần thiết phải lấy mạng mình ra cược.

Hứa Vi trở lại chỗ ngồi, mới gọi một ly Cocktail, đột nhiên cảm giác được dường như có ánh mắt đang săm soi mình.

Cô ngước mắt nhìn lại, phát hiện Bạch Kình Dục đứng ở cách đó không xa, một tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn một em gái, một tay cầm lên ly rượu nhếch mép cười.

Cô em gái kia mặc một chiếc váy bó sát người màu xám, dáng người gợi cảm, toàn bộ thân hình đều treo lên người Bạch Kình Dục.

Còn anh mặc áo áo sơmi màu đen, hai chiếc cúc áo phía trên mở rộng, lờ mờ lộ ra đường cong cơ ngực rắn chắc, cặp mắt đào hoa hững hờ như muốn hút hồn phụ nữ.

Thấy vậy, Hứa Vi không khỏi nhớ lại cảnh tượng đêm qua, cơ thể nam tính đè lên người mình, đôi mắt thâm thúy kia híp lại lộ ra vẻ nóng bỏng, mồ hôi từ trán chảy qua cổ họng nhỏ lên bụng cô, chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến cho trong lòng cô trở nên không bình tĩnh.

“Dục thiếu đang nhìn ai vậy, anh quen biết người phụ nữ kia sao?”

“Không biết.”

“Gạt người, hai tròng mắt đều nhanh rớt ra ngoài, có phải cảm thấy cô ta xinh đẹp hơn em không?”

Người đàn ông thu tầm mắt lại, nghiêng đầu nhìn xuống người phụ nữ ghen tuông đang nằm trong ngực mình, dùng đầu ngón tay nâng cằm của ả lên.

Cục xương ở cổ họng lên xuống một vòng, giọng nói phát ra mang theo vài phần mê hoặc.

“Phụ nữ không mặc quần áo mới là đẹp nhất.”

Em gái xấu hổ đập lên bộ ngực hắn mấy lần, õng ẹo mở miệng mắng xấu xa.

Ở bên kia, cặp mắt Hứa Vi nhìn thấy toàn bộ, liền nở nụ cười khinh thường.

Trình Ninh một bên đẩy đẩy cánh tay cô.

“Bạch Kình Dục thật là quá đáng! Hôm qua vừa mới kết hôn, hôm nay đã đi chơi gái. Hứa Vi, cậu không định cho anh ta một trận sao?”

“Lãng phí sức lực làm gì, còn không bằng câu dẫn một bé tiểu thịt tươi về nhà, vậy là hòa nhau.”

( Tiểu thịt tươi: được giới giải trí Trung Quốc, đặc biệt là các chị em dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi, nhưng lại sở hữu nhan sắc cực phẩm )

Trình Ninh cười lên hai tiếng: “Nghe nói trước kia hắn chỉ thích phụ nữ có bộ ngực sân bay, khẩu vị hôm nay lại đột nhiên thay đổi, sẽ không phải là......”

Nói được nửa câu, ánh mắt cô ta di chuyển dần đến trước cặp núi đôi ngạo nghễ nằm phía dưới xương quai xanh của Hứa Vi, nhìn với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Đêm tân hôn nếm được trái ngọt, bây giờ muốn ngừng mà không được?”

Hứa Vi cười nhạo: “Còn chưa nếm qua đâu.”

“Bớt đi, tớ đã nhìn thấy dấu hôn ở sau gáy cậu! Mau nói cho tớ biết, kỹ thuật của Bạch Kình Dục không tồi đúng không?”

“Ăn chay mà thôi.”

“Cái gì?! Có nhiều phụ nữ bên cạnh anh ta như vậy, đáng lẽ ra phải quen tay hay việc rồi chứ?”

“Nha, ăn chay nhưng lại thích chơi bời.”

Uống xong hớp cocktail cuối cùng, Hứa Vi lại đi về phía sàn nhảy, Trình Ninh lúc này còn chưa hết ngạc nhiên nên cũng không đi theo.

Dưới tác dụng của rượu cồn, không ý thực được từ lúc nào mình đã bị người đẩy đến trước sàn múa cột.

DJ đứng phía trên cười hỏi: “Tiểu thư xinh đẹp, muốn biểu diễn một bài múa cột góp vui không? Mọi người thích tiết mục này thì hô to lên nào?!”

“Thích ——”

Hiện trường nghe DJ nói cũng hào hứng hùa theo những tiếng đồng thanh.

Hứa Vi vốn muốn từ chối, khóe mắt liếc qua nhìn thấy người nào đó vẫn đang nhìn chằm chằm cô.

Bốn mắt giao nhau chỉ một giây, ngay lập tức Bạch Kình Dục kéo hai em gái gợi cảm vào trong ngực, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Hứa Vi hơi cong khóe miệng đáp trả lại ánh mắt khinh thường cùng khıêυ khí©h của đối phương.

Sau đó, cô quay đầu mở miệng nói với vị DJ kia: “Âm nhạc.”

Âm nhạc vừa vang dội, cô leo lên nắm lấy ống thép bắt đầu nhảy múa.

Chiếc váy màu đỏ hồng khiến cho cô trở thanh tâm điểm toàn trường, dưới ánh đèn lấp lóe, cô dùng chân ôm lấy ống thép rồi xoay tròn trượt xuống, rõ ràng là động tác có độ khó cao, nhưng lại được xử lý vô cùng mềm mại.

Ánh mắt tất cả mọi người đều đã bị cô thu hút.

Ngay cả bạn bè Bạch Kình Dục cũng đều không dời nổi mắt.

“A Dục, bà xã cậu đúng là có tài năng, kỹ thuật múa cột như vậy đặt ở bất kỳ quán bar nào, cũng đều có thể làm át chủ bài.”

Mấy người bên cạnh cũng cười lớn.

Ai cũng có thể nghe ra đây là lời cười chê Bạch Kình Dục, đường đường là thiếu phu nhân nhà hào môn, vậy mà lại làm trò giống như đang bán nghệ.

Thế nhưng mà người đàn ông cũng không để ý đến mấy lời này.

“A Dục, người phụ nữ buông thả như vậy cậu cũng dám lấy về nhà? Không sợ cô ấy đội nón xanh lên đầu sao?”

Môi mỏng Bạch Kình Dục hơi cong lên, sắc mặt vừa rồi còn lộ ra mấy phần hung ác, lúc này đã đổi thành lười biếng bất cần đời.

“Buông thả, như vậy mới có hứng.”