Chương 1: Ngoài ý muốn

Xuân miên hiểu: "Tối nay anh muốn ăn cái gì?"

Sau khi gửi đi tin nhắn, Tống Sơ Hiểu ở ngoài cửa siêu thị đem điện thoại cất vào trong túi áo khoác, sau đó đẩy xe đẩy đi vào khu đồ ăn chọn cải trắng.

Vì né tránh đám đông tan làm đi mua đồ ăn, hôm nay cô đi làm sớm nửa tiếng, tan làm sớm nửa tiếng, vội vội vàng vàng mà đuổi tới siêu thị.

Cô chọn một cây cải trắng, hai củ cải đỏ, một bao nấm lớn, một bao rau xà lách cùng nửa trái bí đao, lại đi vào khu trái cây cầm mấy quả táo cùng lê.

Đinh.

Trong túi truyền đến di động thu được tin nhắn tiếng vang cùng chấn động, làm cô biết cô đã nhận được câu trả lời.

Vì thế cô lấy ra di động, nhìn thoáng qua trên màn hình.

Ông xã của Hiểu Hiểu: "Cơm chiên."

Tống Sơ Hiểu đem quả lê trong tay bỏ vào xe đẩy, chuẩn bị dùng di động trả lời đối phương.

Nhưng đối phương lại liên tục gửi tới hai cái tin nhắn.

Ông xã của Hiểu Hiểu: "Ngày hôm qua còn thừa một chút cơm trắng, đồ ăn cũng còn thừa."

Ông xã của Hiểu Hiểu: "Tủ đông còn có một chút bò bít tết, bà xã cắt khối rồi xào được không?"

Tống Sơ Hiểu nhìn chồng mình đều đã quyết định xong liền lập tức từ bỏ kế hoạch nấu đồ ăn mới cho anh.

Cô kỳ thật vẫn luôn không hiểu vì cái gì Bùi Ước Hằng đối với loại cơm chiên muốn kỹ xảo không có kỹ xảo, muốn kỹ năng nấu ăn không có kỹ năng nấu ăn, muốn mới mẻ không có mới mẻ này nhiệt tình yêu thương đến như vậy.

Đang lúc cô đẩy xe đẩy đi dạo khu đồ ăn vặt mà cô thích nhất, di động trong túi lại truyền đến đinh một tiếng, vì thế cô lại lấy điện thoại di động ra tới.

Ông xã của Hiểu Hiểu: "Bà xã,"

Bùi Ước Hằng liền gửi hai chữ lại đây, dấu phẩy cuối cùng kia rõ ràng mà tỏ vẻ anh còn chưa nói xong.

Nhưng Tống Sơ Hiểu đợi đã lâu, liền ở siêu thị trả tiền cho đồ vật đã mua xong, anh còn không có đem nửa câu sau gửi lại đây.

Thẳng đến cô về tới nhà, mở ra tủ đông đem toàn bộ đồ ăn thừa lấy ra tới, đang đánh hai cái trứng trong chén, di động của cô mới lại phát ra đinh một tiếng.

Ông xã của Hiểu Hiểu: “Anh yêu em.”

Giây tiếp theo, di động của cô liền vang lên.

“Uy! Ông xã?” Cô một bên lau khô bàn tay hơi ướt, một bên dùng đầu vai đưa điện thoại di động kẹp lấy.

“Hiểu Hiểu, xin lỗi, vừa rồi có một cái hội nghị lâm thời bị kéo đi vào. Anh hiện tại thu thập liền tan tầm.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp gợi cảm, ngữ điệu ôn nhu tinh tế.

“Không sao, cứ từ từ đi. Nếu là quá bận em liền đưa cơm đến nhà xuất bản cho anh đi, đừng nóng vội trở về." Cô từ trong phòng bếp vòng đến sân phơi, đem áo ngủ của anh đã giặt sạch phơi khô lấy về trong phòng.

“Không cần, Hiểu Hiểu, em ở nhà chờ anh. Thang máy sắp tới rồi, ở nhà gặp." Sau một trận thanh âm cùng đồng nghiệp nói tạm biệt liền an tĩnh xuống dưới.

Nói xong, lỗ tai cô từ di động nhận được một tiếng hôn thấm vị ngọt, từ cánh tai chảy vào trong tai, lại tiến vào trong lòng cô.

Nhưng mà khi cô còn muốn lại nói với anh một câu lái xe cẩn thận, điện thoại tựa hồ đã bị thang máy đóng cửa làm gián đoạn, chỉ còn lại tiếng bíp bíp đơn điệu mà không ngừng lặp lại.

Xe của Bùi Ước Hằng ở tầng ngầm, thu không đến tín hiệu, mà Tống Sơ Hiểu từng nói nói chuyện khi lái xe là phi thường nguy hiểm, anh liền ngoan ngoãn trừ khi có việc gấp, liền chưa bao giờ ở trên đường về nhà gọi điện thoại cho cô.

Từ công ty lái xe về nhà, lấy tốc độ xe bình thường của anh, chỉ cần trên đường không có ngoài ý muốn, bình thường đều là khoảng 30 phút.

Đem điện thoại cắm sạc, cô nghĩ loại cơm chiên cơ bản chỉ cần nhắm mắt lại đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn ném vào chảo làm bữa tối này sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cô.

Vì thế cô quyết định trước tắm rửa một cái, mới đi xử lý bữa tối.

Khi cửa nhà bị người từ bên ngoài mở ra, Tống Sơ Hiểu đang ở trong phòng bếp mở máy hút không khí, đem thịt cắt nhỏ lăn trứng cùng dầu mè hoàng kim chiên cơm.

Sau khi tắt lửa, đang thái hành, cô liền bị người từ phía sau ôm vào một cái lòng ngực rộng lớn lại quen thuộc.

“Thơm quá. Đã tắm rồi?” Bùi Ước Hằng cúi đầu, ở trên cổ bởi vì búi lại tóc dài mà lộ ra của cô rơi xuống một nụ hôn.

“Ân, nước còn nóng, anh đi tắm trước, tắm xong là có thể ăn cơm.” Cô chỉ chỉ, ở trong khuỷu tay cường kiện xoay người, mặt nhìn về hướng anh.

Nam nhân ôm cô một đầu tóc đen hơi cuốn tự nhiên, mắt lam sâu thẳm cùng cô nhìn nhau có không hòa tan được yêu say đắm, đôi tay ở trên cô eo nhỏ tựa hồ cũng không muốn buông ra.

“Lại làm anh ôm một chút. Hôm nay anh rất nhớ em, Hiểu Hiểu.” Anh cong lưng, như làm nũng đem mặt vùi vào trên cổ cô nhẹ ngửi.

Anh tuyển đĩnh chóp mũi thân mật mà cọ cọ cổ cô, một khuôn mặt tuấn tú rõ ràng là con lai có chút mệt mỏi, trên làn da trắng ở vị trí trước mắt phiếm ra chút đen, làm Tống Sơ Hiểu có chút đau lòng.

Tháng 11 nhà xuất bản luôn là bận nhất.

Văn học đua thưởng đều muốn đuổi ở trước cuối năm ra sách, tiểu thuyết trên mạng thông thường cũng sẽ ở lễ Giáng Sinh cuối năm, năm mới làm hoạt động.

Rốt cuộc với quan niệm độc thân vạn tuế như hiện nay, đông đảo chị em đều thích vào kỳ nghỉ nằm ở nhà dùng di động xem tiểu thuyết không ra cửa, lúc này làm hoạt động nạp phí đều đã thành chuyện tất nhiên trong ngành.

Đến nỗi quyển sách nào đủ ưu tú, có tiềm chất làm càng nhiều người đọc trả tiền đọc, đó là chuyện bận nhất cũng là quan trọng nhất trong số đó.

Liền tính là bộ văn học người lớn mà Bùi Ước Hằng phụ trách cũng không ngoại lệ.

Nam nhân thân hình đĩnh bạt thon dài, huyết thống Trung Pháp hỗn hợp làm cả người anh đều so người Châu Á bình thường đều càng tráng kiện rắn chắc hơn một ít, tương đối nhỏ xinh Tống Sơ Hiểu dịu ngoan mà ở trong lòng ngực anh vươn đôi tay, miễn miễn cưỡng cưỡng mà ôm lấy eo anh an ủi.

Hai người ở trong phòng bếp ôm nhau một hồi lâu, thẳng đến trên cổ cô bị đối phương rơi xuống một nụ hôn, lại mổ một chút, mới chậm rãi buông ra.

Sau đó lại là mấy cái hôn nhẹ thân mật khắc ở trên khuôn mặt nhỏ cùng trên môi của cô, hôn đến anh rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, mới rời khỏi phòng bếp đi vào trong phòng tắm vẫn còn ấm áp tắm rửa.

Lúc Bùi Ước Hằng tắm rửa, di động công ty bị anh đặt ở trên bàn nhỏ vang lên.

Biểu hiện người gọi điện thoại tới là Trương Gia Diệu, là cấp dưới của Bùi Ước Hằng, cũng là trợ lý đắc lực nhất của anh.

Trợ lý của anh Tống Sơ Hiểu tất cả đều quen biết, mà Trương trợ lý càng là đi theo bên người anh lâu nhất, lại cùng cô có quan hệ tốt nhất.

Cho nên lúc cô thay anh nghe điện thoại, Trương Gia Diệu cũng không có kinh ngạc.

“Chào buổi tối, A Diệu. Ước Hằng đang tắm rửa, có việc gấp tìm anh ấy sao?” Cô ôn thanh có lễ mà chào hỏi trước.

“A! Là Hiểu tỷ! Chào buổi tối, xưởng in mới vừa gọi điện thoại tới, nói máy in xảy ra vấn đề, rất có khả năng không kịp kỳ hạn của chúng ta, chị có thể nhờ Bùi tổng lát nữa gọi lại cho em sao?” Một đầu khác truyền đến một giọng nam.

“Được, A Diệu, em còn ở nhà xuất bản sao?” Tống Sơ Hiểu đồng ý, rồi lại nghe được bên đối phương cũng truyền đến một giọng nam khác mà cô cũng quen biết.

“Ân, vừa đến công ty, nhìn xem có thể tìm được một xưởng in khác hỗ trợ hay không? Hiểu tỷ, em phải cúp trước, phiền chị làm Bùi tổng trả lời điện thoại.” Trương Gia Diệu tựa hồ là vừa đi vừa nói chuyện.

“Được, tạm biệt.” Tống Sơ Hiểu cũng cúp máy, đưa điện thoại di động thả lại trên bàn nhỏ.

Lúc Bùi Ước Hằng trần trụi nửa người trên dùng khăn lông xoa tóc quăn màu đen hơi ướt từ phòng tắm ra tới, cô đã đem cơm chiều dọn lên bàn cơm, còn rót cho anh một ly nước ấm.

“Cảm ơn bà xã. Cơm chiên thơm quá.” Anh ngồi vào vị trí thuộc về chính mình, trước cúi người vượt qua bàn ăn cho cô một cái hôn.

“Nhanh ăn cơm đi, vừa rồi A Diệu gọi điện thoại tới nói xưởng in xảy ra vấn đề. Cậu ấy đã trở lại nhà xuất bản, kêu anh gọi điện thoại lại.” Cô hồng khuôn mặt nhỏ, mang chút chột dạ mà tiếp nhận anh khen ngợi.

“Anh biết rồi, thực xin lỗi Hiểu Hiểu, ăn cơm xong anh có lẽ phải đến nhà xuất bản một chuyến.” Nam nhân một bên đưa cơm vào trong miệng, một bên mắt mang xin lỗi mà nhìn cô.

“Không sao, anh ăn trước đi. Em đã chuẩn bị cơm hộp cho anh cùng A Diệu, chờ lát nữa tới công ty nhớ rõ mang ra cửa.” Cô ôn nhu mà cười.

“Ân, bà xã của anh thật tốt. Buổi tối đừng chờ anh, em ngủ trước đi.” Bùi Ước Hằng đem cơm chiên trong chén đều ăn sạch sẽ, lại lộc cộc lộc cộc uống lên ly nước ấm kia.

Sau đó anh một bên thay đồ một bên gọi điện thoại cho Trương Gia Diệu để hiểu biết tình huống, lúc cầm một cái túi giữ ấm màu xanh đứng ở cửa vẫn là không quên cúi đầu cùng Tống Sơ Hiểu lại muốn một cái hôn ra cửa, mới vội vàng mà đến nhà xuất bản.

Nhưng Tống Sơ Hiểu không nghĩ tới, buổi tối hôm đó lại nhận được điện thoại từ di động của anh gọi tới, là Trương Gia Diệu run giọng nói cho cô, Bùi Ước Hằng xảy ra ngoài ý muốn bị đưa vào bệnh viện.