Chương 11: Tái khám

Ding ding dang ~ ding ding dang ~

Một trận tiếng nhạc nhẹ nhàng từ di động trên tủ đầu giường phát ra, cũng ở trong phòng ngủ u ám một mảnh lóe lên ánh sáng nhạt.

Toàn thân trên dưới đều mệt đến không thể mở mắt ra, Tống Sơ Hiểu hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt xoay người theo thói quen mà duỗi tay sờ lên di động, sau đó thuận tay tắt đi đồng hồ báo thức, sau đó đem điện thoại di động nhét vào dưới gối, ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Di động đồng hồ báo thức không thể hoàn thành nhiệm vụ mà đem cô đánh thức, nhưng thật ra lại thành công đem Bùi Ước Hằng vang tỉnh.

Nam nhân một cánh tay làm cô gối, một tay khác ôm ở trên eo, bởi vì vừa rồi cô xoay người tìm di động, giờ phút này toàn bộ phần lưng bóng loáng non mịn tất cả đều chặt chẽ không có kẽ hở mà dán vào trước ngực anh.

Mà cánh tay mượt mà có thịt cũng là không chút đề phòng nào mà đang đè ở trên thịt căn sáng sớm bừng bừng phấn chấn dưới háng của anh.

Cảm giác thân mật như vậy làm anh dù đã tỉnh lại vẫn chưa mở mắt ra không muốn dời đi, cũng không muốn động.

Liền ở lúc Bùi Ước Hằng theo thói quen mà muốn xoa nhẹ cho nữ nhân trong lòng ngực, cái gáy anh đột nhiên tê rần, mấy ngày nay làm càn phảng phất giống như vỡ đê ùa vào trong đầu.

Từng màn anh đem cô đè ở trên giường bệnh hồ nháo làm anh kinh hãi.

Hình ảnh anh đem cô ấn ở trên cửa lớn làm anh run sợ.

Mỗi một lần anh muốn cô ly hôn mệnh lệnh cùng mong muốn, đều làm tim đập dưới ngực anh nhảy chậm nửa nhịp, phía sau lưng tràn ra từng trận mồ hôi lạnh.

Anh suýt một chút liền phải ở buổi sáng hôm nay đưa Hiểu Hiểu của anh đi cùng chính mình làm ly hôn, sợ tới mức liền thịt trụ thô đĩnh nguyên bản chống lại huyệt khẩu dưới thân cũng lập tức mềm đi xuống.

“Bà xã....” Còn không có từ trong trí nhớ hỗn loạn hoàn hồn, nam nhân run giọng nói thấp gọi một tiếng.

Nhưng ngủ đến say Tống Sơ Hiểu căn bản không nghe thấy.

Mơ mơ hồ hồ cô giống như nghe thấy tiếng chồng mình, không quá rõ ràng, vì thế cô như nói mê lẩm bẩm mấy tiếng liền lại tiếp tục ngủ.

Bùi Ước Hằng thật vất vả hồi ức một lần ba ngày nay loạn sự, cũng miễn cưỡng ấn xuống hoảng sợ chính mình suýt bị ly hôn, tim đập dưới ngực trái mới chậm rãi nhảy về tốc độ bình thường.

Ding ding dang ~ ding ding dang ~

Đột nhiên, di động vừa rồi bị Tống Sơ Hiểu lung tung nhét vào dưới gối lại một lần tận chức tận trách mà vang lên tới.

Lần này, đã là hoàn toàn tỉnh lại Bùi Ước Hằng phản ứng so với cô càng mau.

Anh duỗi tay sờ di động dưới gối, ngón cái nhanh chóng tắt đi đồng hồ báo thức đang vang, cũng đem ba cái báo thức cách nhau năm phút mà cô đã đặt tất cả đều tắt đi.

Sau đó anh dùng di động của cô gửi cái tin nhắn xin nghỉ bệnh cho cấp trên của cô, lại sờ lên di động mình gửi một cái tin nhắn tương tự mới nằm về trong ổ chăn dựa vào cơ thể ấm áp dễ chịu của Tống Sơ Hiểu.

Không có báo thức làm ồn, ở lần báo thức thứ hai vang đã nửa tỉnh Tống Sơ Hiểu ngủ tiếp đại khái nửa tiếng sau, mới sâu kín mà từ trong sự đau nhức cả người trước nay không có tỉnh lại.

“A! Thảm! Mấy giờ rồi? Đến muộn! A!” Tại một khắc ý thức tỉnh táo, cô phản xạ mà từ trên giường bắn lên tới kêu sợ hãi một tiếng.

Một giây trước cô mới kêu lên sợ hãi, cả người nhảy lên, giây tiếp theo cô lại bởi vì cảm giác tê mỏi mãnh liệt sau eo kia kêu khổ một tiếng liền dựa về sau trở về trong lòng ngực nam nhân.

“Anh xin nghỉ cho em rồi.” Bùi Ước Hằng mở ra hai tay, vững vàng mà tiếp được cô ngã trở về.

“Ai? Ách, Bùi.... Bùi tổng?” Kinh hoàng chưa định Tống Sơ Hiểu trợn to hai mắt quay đầu, trong ánh mắt tràn ngập các loại nghi hoặc.

Tuy rằng thời khắc mở mắt ra đầu óc hỗn loạn, nhưng chồng mình đυ.ng vào đầu óc, cứ thế hiện nay có chút nhận biết sai lầm, cô vẫn là gắt gao mà ghi tạc trong lòng.

Ít nhất cô còn nhớ rõ, nam nhân cho rằng chính mình là Bùi tổng, không chỉ một lần muốn cô ly hôn.

“Không, bà xã, là anh.” Bùi Ước Hằng nhăn tuấn mi, trên mặt tất cả đều là áy náy.

Bàn tay to nắm tay cô cũng bất an áy náy mà ở dưới chăn qua lại đè ép hai cái.

“Ước Hằng? Ông xã?” Đã nhận ra chuyển biến của đối phương, cô bất an mà chớp chớp mắt, ngữ điệu tất cả đều là thử.

“Ân, xin lỗi, tối hôm qua có làm em đau sao?” Anh xác nhận mà gật gật đầu, trong giọng nói tràn ngập tự trách.

Anh trước nay luôn là trân ái Hiểu Hiểu của anh.

Không có một hồi tình sự bỏ được làm cô đau, cũng không có một lần triền miên nào sẽ không màng ý nguyện cùng cảm thụ của cô.

Nhưng trong ba ngày này dây dưa, anh đều không có để ý tới Tống Sơ Hiểu nói chuyện, hoàn toàn chỉ nghĩ ý tưởng bá đạo của chính mình.

“Không có, không có đau. Anh đâu? Đầu cảm thấy như thế nào? Có không thoải mái sao?” Nữ nhân lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ thần sắc hòa hoãn hoàn toàn không giống như đang nói dối.

Cô một bên nói, một bên theo bản năng mà duỗi tay sờ đến chỗ cái gáy anh bị thương, nhẹ nhàng mà vỗ ấn.

“Còn tốt, chỉ là ngẫu nhiên sẽ đau một chút.” Anh thoáng đè xuống đầu mình một chút, muốn cho cô lại sờ anh thêm vài cái.

“Bác sĩ Vương nói trước quan sát một chút tình huống, nếu là không thoải mái, chúng ta liền lập tức đi bệnh viện, được không?” Tay cô theo ý anh không ngừng ấn nhẹ.

“Được, đều nghe bà xã.” Anh thuận theo gật gật đầu, hoàn toàn không có sự ngang ngược trong hai ngày nay.

“Ai, đúng rồi, Ước Hằng, anh xin nghỉ cho em rồi? Cũng may chúng ta cùng một cái công ty, chuyện anh vào bệnh viện cũng có Trương Gia Diệu chứng minh.” Cô sờ sờ sau gối, lúc này mới nhớ lại công việc.

“Ân, bộ sáng tác mạng của em cùng anh bên kia hai bên anh đều đã gửi tin tức, đừng lo lắng. Mấy ngày nay bà xã vất vả rồi.” Anh nhẹ nhàng ngẩng lên đầu, cọ cọ lòng bàn tay cô.

“Không vất vả, em là vợ của anh nha.” Cô dung túng anh giống như đứa trẻ làm nũng, thậm chí như chơi đùa xoa xoa vành tai anh.

Từng trận cảm giác hơi ngứa từ bên tai truyền đến, đầy ngập ngọt ngào Bùi Ước Hằng nhịn không được nghiêng đầu rơi xuống một nụ hôn ở trong lòng bàn tay cô, hai người lại nho nhỏ náo loạn một hồi mới xốc lên chăn rời giường.

Kế tiếp cả ngày, cứ thế lúc sau toàn bộ cuối tuần, Tống Sơ Hiểu đều thật cẩn thận mà quan sát Bùi Ước Hằng.

May mắn chính là thẳng đến tháng mười hai, một đám sách mới đợt cuối cùng đều lên kệ đem bán, hoạt động trong một tháng cuối cùng của năm đều chuẩn bị tốt, Bùi Ước Hằng đều không có lại xảy ra chuyện như lần trước.

Trong tháng mười hai, Tống Sơ Hiểu cùng Bùi Ước Hằng quay lại bệnh viện một chuyến, làm một chuyến tái khám quét não bộ cẩn thận.

Hình X quang cùng bác sĩ Vương kỹ càng tỉ mỉ giải thích, hai người bọn họ biết được khối máu tụ đè ở khu vực thần kinh nhận biết không có biến lớn, cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu.

Đối với anh cùng cô, còn có bác sĩ Vương tới nói, đây là một cái tin tức không tồi.

Mà căn cứ vào tình huống bệnh tình của Bùi Ước Hằng không có chuyển biến xấu, bác sĩ Vương càng là hy vọng khối máu tụ trong não anh có thể tự thu nhỏ lại, tránh đi việc giải phẫu nguy hiểm.