Chương 12: Chuẩn bị sinh

Nửa sau tháng mười hai, nơi chốn đầy tiếng nhạc, ánh đèn bảy màu lấp lánh, là những ngày hội giảm giá lớn của các mặt hàng.

Lễ Giáng Sinh năm nay, nhà xuất bản cùng bình thường giống nhau, trừ bỏ bộ sáng tác mạng của Tống Sơ Hiểu yêu cầu ở nhà theo dõi lượt xem mạng xã hội của nhà xuất bản, nhân viên còn lại chỉ cần đem công tác cuối năm đều hoàn thành cùng sắp xếp xong liền có thể từ ngày 24 vẫn luôn nghỉ đến khi ăn tết.

Phúc lợi này đối với các đồng nghiệp tới nói, là chuyện tốt người người đều hâm mộ.

Mà đối với gia đình nhỏ hai người của Bùi Ước Hằng cùng Tống Sơ Hiểu tới nói, đó là một ngày truyền thống nhỏ của bọn họ.

5 năm nay, anh đều chuẩn bị trước một chai rượu vang đỏ tốt nhất, sau đó ở ngày lễ Giáng Sinh đó cùng Hiểu Hiểu của anh ăn một bữa tối ánh nến lãng mạn.

Năm thứ nhất bọn họ ăn bò bít tết đỉnh cấp.

Năm thứ hai bọn họ ăn bữa tiệc tôm hùm tươi ngon.

Năm thứ ba bọn họ lần đầu tiên nấu ăn.

Năm kia bọn họ ăn sushi Nhật Bản cùng cá hồi thượng hạng.

Năm trước hai người bọn họ ở đỉnh núi ăn một nhà hàng món Pháp.

Mà nay năm, Bùi Ước Hằng tính toán đơn giản một chút, tự tay nấu cho Hiểu Hiểu một bữa tối.

Vì ngày 24 có thể tan làm đúng giờ, Bùi Ước Hằng ba ngày nay cơ hồ đều ở công ty bận đến sứt đầu mẻ trán.

Cũng may bận rộn qua đi, anh thật sự đua tới đêm Bình An ngày đó đúng 5 giờ rưỡi tan làm.

Thời gian tan làm vừa vặn có thể đón Tống Sơ Hiểu cùng đi cửa hàng rượu nho lấy chai rượu vang đỏ mà anh đã sớm đặt, mới cùng nhau đi ăn cơm chiều.

Bởi vì hôm nay hai người đều có thể đúng giờ cùng nhau tan làm, Bùi Ước Hằng không tính toán về nhà ăn cơm.

Anh lái xe cùng cô vào tháng mười hai rét lạnh này tới một tiệm lẩu, ăn một bữa lẩu nóng đến đổ mồ hôi. Sau đó liền cùng cô tại ngày tràn ngập không khí lãng mạn này, mười ngón nắm chặt mà đi xem cây thông Noel bên đường.

Trên đường từng cặp đôi có dắt tay, có ngồi đối diện ở tiệm cà phê nói chuyện yêu đương, có ở dưới tàng cây ôm nhau, cũng có ở dưới cây thông Noel hôn môi.

Trừ bỏ những cặp đôi ngọt ngào đó còn có không ít gia đình tràn đầy hạnh phúc cùng nhau ra cửa ăn tết.

Có ba ôm con gái, có mẹ nắm con trai, cũng có cha mẹ mỗi người một bên tay nhỏ nắm bảo bối nhỏ ở giữa tung tăng nhảy nhót.

“Hiểu Hiểu em xem, bên kia có ông già Noel đang phát kẹo.” Bùi Ước Hằng nắm tay Tống Sơ Hiểu.

“Phốc, Ước Hằng, anh xem, tuần lộc cũng đang xin kẹo, ha ha ha! Thật buồn cười, ha ha!” Cô nghe lời anh nói nhìn qua, liền thấy một đám trẻ con đóng giả tuần lộc vây quanh một cái ông già Noel xin kẹo.

“Không phải, Hiểu Hiểu không cảm thấy đứa trẻ đóng giả tuần lộc kia thực đáng yêu sao?” Nam nhân nhấp nhấp miệng, đem cô nhẹ nhàng kéo đến trong lòng ngực từ phía sau ôm lấy.

“Anh nói bé trai đang đoạt kẹo bên kia đáng yêu, vẫn là bé gái khóc đến liền nước mũi đều chảy vào trong miệng kia đáng yêu?” Cô thuận theo mà dựa vào trong khuỷu tay anh.

“Bà xã, em rõ ràng hiểu ý anh.....” Anh ôm chặt cô eo nhỏ, cằm vừa vặn dựa vào trên đỉnh đầu cô cọ cọ.

Cả người bị nam nhân ôm vào trong lòng ngực, Tống Sơ Hiểu nhìn những đứa nhỏ cầm kẹo đang cười đó, cô cũng là không tiếng động mà cười.

Đề tài này Bùi Ước Hằng gần đây không ngừng nhắc qua một lần, hơn nữa mỗi một lần đều là nghiêm túc cùng mong đợi.

Đối với chuyện này, cô cũng không phải ôm thái độ phản đối.

Chỉ là Bùi Ước Hằng vừa mới ngồi trên cái ghế tổng biên tập còn chưa đến một năm, bất luận là lượng công việc cùng kinh tế gia đình, cô đều cảm thấy còn không đến thời điểm bọn họ có thể cho bảo bảo một thời thơ ấu tốt.

“Hiểu, hiện tại anh là cảm thấy bọn họ đáng yêu, em liền không đáng yêu, đúng hay không?” Cô cố ý bẹp cái miệng nhỏ, đem ý tứ của anh xuyên tạc.

“Không phải, đương nhiên không phải. Hiểu Hiểu nhà ta là đáng yêu nhất, bà xã là người đáng yêu nhất toàn thế giới.” Anh nghe ra được cô không có ác ý, đành phải cúi đầu dỗ dành bảo bối, hôn ở trên khuôn mặt nhỏ hơi lạnh của cô.

“Ân, em tiếp thu anh nịnh hót. Cho nên sang năm chúng ta bắt đầu chuẩn bị sinh, được không?” Cô cười, nghiêng đầu ở trên môi anh hôn một cái.

“Được! Bà xã là tốt nhất! Nếu không hôm nay liền bắt đầu đi! Cách sang năm cũng không đến bảy ngày!” Rốt cuộc được cô nhận lời, anh cao hứng kích động đến bế lên cô ngẩng đầu hôn môi.

Bị nam nhân kích động mà lung tung hôn môi, Tống Sơ Hiểu sủng nịch mà cười một chút, không có ngăn cản hành vi của anh, còn gục đầu xuống đón nhận anh hôn.

Nếu không phải cô biết Bùi Ước Hằng năm đó là sinh viên vinh dự tốt nghiệp hệ tiếng Trung ở đại học A, cô đều phải cho rằng anh hiểu lầm ý tứ của hai chữ ‘chuẩn bị sinh’ này, cùng ‘mang thai’ hoàn toàn không phải cùng một cái khái niệm.

Ở dưới ánh đèn trang trí lễ Giáng Sinh, mọi người trên đường đều thấy một nam nhân cao lớn tuấn lãng đang ôm cao người yêu, ở trong bầu không khí lãng mạn hôn một cái lại một cái hôn nồng nhiệt.

Lúc anh rốt cuộc hôn đủ rồi đem cô buông xuống, đôi mắt màu xanh biển phảng phất như hải dương kia chỉ chứa tràn đầy hạnh phúc mỹ mãn cùng tình yêu.

“Nhưng hôm nay em mới tới ngày thứ tư, muốn bắt đầu như thế nào đâu?” Cô là chỉ thời gian hành kinh tháng này.

Nam nhân nghe vậy sửng sốt, sau đó vừa mê luyến vừa vui sướиɠ mà lại hôn cô một cái.

“Chúng ta là muốn chuẩn bị sinh trước, kia bà xã có rảnh liền nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn ít đồ vật lạnh. Trà sữa cà phê cũng giảm bớt một chút, cuối tuần bắt đầu cùng anh cùng đi vận động, ân?” Một cái lại một cái ý tưởng cùng kế hoạch ở trong đầu anh không ngừng mà nhảy ra tới.

Anh một bên nói, một bên một lần nữa dắt cô tay nhỏ, bước chậm ở trong tiếng nhạc vui mừng.

“Được, em đều nghe ông xã.” Tống Sơ Hiểu ngoan ngoãn mà cười gật đầu, đồng thời đi theo bước chân anh chậm rãi đi.

Tháng mười hai nhiệt độ thấp, ngẫu nhiên còn sẽ thổi tới một trận gió lạnh.

Nhưng Bùi Ước Hằng nắm tay cô lại cảm thấy anh không chỉ là lòng bàn tay ấm áp, liền trong lòng cũng bị cô nhận lời làm ấm đến giống như ở bên trong gió xuân.

Chỉ cần lại qua hai ngày, chờ kỳ kinh nguyệt của cô qua đi, mỗi buổi tối anh đều phải nỗ lực cày cấy.

Muốn nhanh chóng làm Hiểu Hiểu mang thai.

Muốn cái gia đình nhỏ của anh với cô càng mỹ mãn một chút.

Muốn đem liên lụy giữa anh cùng cô lại gia tăng một ít.

Vì thế ở trong đầu đem hình ảnh một nhà năm người suy nghĩ một lần lại một lần, anh áp xuống kích động trong lòng, nỗ lực làm chính mình trước không cần lo lắng vấn đề đặt tên cho con, cũng không cần nghĩ quá xa về chuyện phương hướng giáo dục.

Dạo xong đường phố tràn ngập không khí lễ hội, hai người lại đi siêu thị một chuyến mua nguyên liệu ngày mai anh chuẩn bị nấu, lại mua thêm đồ dùng cùng đồ ăn vặt mới về nhà.

Sau khi về nhà, Tống Sơ Hiểu đi tắm rửa trước, Bùi Ước Hằng đem đồ mua từ siêu thị cất xong mới đi tắm.

Đến khi anh cũng tắm rửa đánh răng xong, đuôi mắt vừa vặn thấy cái khăn của cô dính một chút đỏ thắm, lại đột nhiên cảm thấy đầu óc căng thẳng.

Nam nhân theo bản năng lắc lắc đầu, đem cảm giác kỳ dị nhỏ bé kia cùng bọt nước trên tóc đen cuốn khúc cùng nhau ném đi.

Bên gáy nửa khắc quái dị không có khiến cho anh chú ý quá nhiều, Bùi Ước Hằng ở trong phòng tắm mặc áo ngủ xong thuận tay mà cầm khăn lau người của anh cùng cô bỏ vào máy giặt giặt sạch.

Vì có thể ở cuối năm nghỉ phép một tuần mà bận việc mấy ngày, anh nằm đến trên giường gần sát Tống Sơ Hiểu đã ngủ rồi. Liền ở trước khi anh nhắm mắt lại rơi vào trong mộng, cái gáy hơi hơi tê rần, cả người liền rơi vào trong bóng tối.