Chương 17

Tống Sơ Hiểu là bị đói tỉnh.

Bẹp bẹp bụng ở lúc cô mở mắt ra lại một lần phối hợp cảm giác đói khát lộc cộc một tiếng.

Cô cảm giác mới ngủ không bao lâu đã ở trên chiếc giường quen thuộc tỉnh lại, phát hiện trong phòng ngủ một mảnh tối tăm, chỉ có bốn phía bức màn khép chặt để lộ ra một vòng ánh nắng bên ngoài.

Cô theo bản năng mà duỗi tay sờ đến đầu giường muốn tìm di động, đáng tiếc lại là tìm không thấy.

Tìm không thấy di động xem thời gian đồng thời, sau eo cô tê rần, một trận đau nhức bỗng nhiên tràn đến tứ chi, đau đến cô nhăn lại mi thấp giọng khó chịu ô một tiếng.

Tống Sơ Hiểu xoa xoa chỗ bắp đùi nhức mỏi, phát hiện trên người mặc một cái váy ngủ cũ của mình, nhưng dưới váy lại là trống rỗng cái gì cũng đều không có.

Cô xoa xoa, nửa ngày sau thẳng đến cảm giác tê mỏi mãnh liệt kia lui hơn phân nửa mới miễn cưỡng ngồi dậy, từ trên giường gian nan mà bò dậy đi tìm Bùi Ước Hằng.

Cô nhưng chưa quên nam nhân đang phát bệnh còn cho rằng chính mình là cái quỷ hút máu vương.

“Ước Hằng?” Cô đi ra phòng ngủ thật cẩn thận mà nhẹ giọng kêu gọi một chút, lại không dám nhiều lời nửa chữ.

Bởi vì cô thật sự là đoán không ra phương thức tự hỏi của Bùi Ước Hằng phát bệnh.

Cảm giác cô nói cái gì đều sẽ chọc tới anh.

Cảm giác cô không biết nói đến cái gì sẽ kí©h thí©ɧ đến anh.

“Ân? Úc, Hiểu Hiểu yếu ớt của anh rốt cuộc đã tỉnh?” Giọng nam trầm thấp từ bên trái cô truyền đến, còn mang theo chút âm điệu cao thấp kỳ quái.

Nghe thấy nam nhân vẫn là loại ngữ điệu kỳ dị này, Tống Sơ Hiểu lập tức dừng lại bước chân đứng ở tại chỗ, dùng tốc độ an toàn nhất quay đầu nhìn về phía phòng bếp.

Sau đó cô thấy Bùi Ước Hằng thay đổi một thân chính trang khác đứng ở trước bồn rửa chén, động tác tựa hồ là vừa mới bỏ cái gì vào.

Nhưng bồn rửa chén sâu, cô không nhìn thấy bên trong chứa cái gì.

“Anh, ngô, ngài.....” Thứ cô muốn hỏi quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn liền nghẹn lời.

“Tỉnh liền ăn vài thứ đi, em cũng đói bụng rồi.” Anh có chút khoa trương mà xoay người, từ trên tường phòng bếp kéo một tờ giấy lau tay.

Không nghĩ tới đối phương còn có chút tư duy bình thường cảm thấy cô sẽ đói, Tống Sơ Hiểu yên lặng nhìn anh hai giây, mới kinh ngạc phát hiện mà gật đầu.

Hiện tại cô không chỉ là đói bụng.

Mà là rất rất đói.

Buổi sáng cô đều không kịp ăn chút gì, nam nhân đã lôi kéo cô làm bậy làm bạ, hồ nháo cô kéo dài tới hiện tại.

“Kia... Ngài đói sao? Ngài ăn sao?” Cô nhìn anh, thử bước ra nửa bước.

“Ăn thì đã ăn, nhưng còn không có ăn no.” Anh mị mị mắt lam, có ám chỉ mà trả lời.

Nhưng Tống Sơ Hiểu đã đói đến căn bản không tự hỏi được nên không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chỉ lo lắng vị ‘quỷ hút máu vương’ này không biết có ăn cái gì nhân loại không nên ăn hay không, cũng suy nghĩ tủ đông trong nhà còn có cái gì có thể ăn.

Vì thế đi rồi hai bước cũng không cảm giác được nguy hiểm quá lớn, cô đi vào trước tủ đông mở ra liền thấy được bên trong nguyên bản bày biện gọn gàng đồ vật tất cả đều rối loạn.

Mà trong đó dễ thấy nhất, chính là hộp đồ ăn bị mở ra trước mắt.

Liền cái nắp cũng không thấy, chỉ còn lại cơm chiên bị người ăn hơn phân nửa đang thổi gió lạnh.

Cơm chiên này vẫn là hôm trước cô theo yêu cầu của anh mà chiên, ăn không hết liền đặt ở trong hộp đồ ăn để đó.

“Úc, Hiểu Hiểu, nói cho bổn vương đây là cái gì? Cái này hương vị thực không tồi.” Một trận nhiệt độ cơ thể ấm áp gần sát phía sau lưng cô, từ sau ôm lấy cô ở trước tủ đông.

“........ Cơm chiên.” Nhìn cơm thừa hiển nhiên là bị nam nhân ăn hơn phân nửa, Tống Sơ Hiểu có chút không biết nói gì.

“Ân, đồ ăn này của nhân loại thật ngon. Chờ lát nữa nấu nhiều một chút hiến cho bổn vương.” Anh vừa lòng mà ôm tế phẩm của anh gật gật đầu.

Tống Sơ Hiểu dừng một chút, há miệng thở dốc muốn nói cái gì nhưng lại không dám trực tiếp hỏi. Vì thế cô ở trong đầu suy nghĩ mấy cái vấn đề uyển chuyển lại phù hợp với thân phận ‘nhân loại tế phẩm’ này của cô.

“Cái kia, quỷ hút máu Vương đại nhân, anh, ách, ngài có thể ăn đồ ăn của nhân loại sao?” Cô căng thẳng mà trợn to hai mắt, đôi tay lại làm bộ như không có việc gì mà vươn ra cầm lấy hộp đồ ăn.

Vốn dĩ cô muốn hỏi, quỷ hút máu vương không phải nên hút máu sao? Anh như thế nào chạy đi ăn cơm chiên?

Nhưng khi cô suy xét tới đối phương có khả năng sẽ hiểu lầm lời nói của cô theo một phương hướng nào khác, Tống Sơ Hiểu đành phải thay đổi một cách hỏi càng mơ hồ một chút.

Nếu là nam nhân phía sau đột nhiên nhào lên cắn cô một ngụm để hút máu, cô đã đói đến sắp không còn sức lực đừng nói đến chống cự, căn bản liền kêu đều kêu không nổi.

“Ai nói không thể? Chỉ là....” Bùi Ước Hằng gợi lên khóe miệng nhẹ nhàng cười, tựa hồ là nhìn thấu Hiểu Hiểu của anh muốn thử cái gì.

“Chỉ, chỉ là? Chỉ là cái gì?” Đôi tay nắm chặt hộp đồ ăn, cô cảm thấy một trận nhiệt khí thổi tới bên tai, không tự chủ được mà run lên.

“Nhân loại đồ ăn là dùng để thỏa mãn miệng lưỡi. Nhân loại máu tươi mới có thể thỏa mãn quỷ hút máu du͙© vọиɠ.” Anh cúi đầu cố ý gần sát bên tai cô, dùng âm điệu như câu dẫn nhẹ nhàng nói.

Nam nhân trầm thấp tiếng nói vừa rơi xuống, Tống Sơ Hiểu liền cảm thấy bên gáy bị một cái mềm nhiệt đại lưỡi liếʍ một chút, cảm giác kí©h thí©ɧ kia làm cô run lên một chút, toàn thân đều nổi da gà.

“Hút, quỷ hút máu Vương đại nhân!” Suýt chút nữa đem toàn bộ hộp đồ ăn trong tay đều ném ra, cô chạy nhanh nắm chặt, hơi né tránh anh.

“Hiểu Hiểu đừng sợ, bổn vương hiện tại còn chưa muốn hút máu. Ăn trước chút đồ ăn đi, em nên đói bụng rồi.” Nam nhân cười cười thu hồi lưỡi, rồi lại ở chỗ mới vừa liếʍ hôn một cái.

Sau đó nam nhân đem cô vây ở trong lòng ngực cùng tủ đông lui ra phía sau nửa bước, rõ ràng mà ý bảo làm cô đi ra.

“Ngô nga nga, được. Cảm, cảm tạ quỷ hút máu đại nhân.” Thấy đối phương cho mình không gian, cô ôm hộp đồ ăn xoay người chạy ra khỏi khuỷu tay anh.

Tống Sơ Hiểu đem cơm chiên dư lại non nửa bỏ vào lò vi ba đun nóng.

Một bên đang chờ đồng thời, cô một bên suy nghĩ.

Hôm nay là ngày 25 tháng mười hai, nguyên bản Bùi Ước Hằng kế hoạch là ở nhà nấu một bữa tiệc lớn, nhưng hiện tại rõ ràng là không thể thực hiện được.

Căn cứ kinh nghiệm lần trước ở bệnh viện lần đầu tiên phát bệnh, cô là nên theo ‘thân phận’ của anh ứng đối, nhưng chỉ là không biết lúc này anh sẽ phát bệnh bao lâu.

Mà thân phận lần này, lại là kỳ kỳ quái quái như vậy.

Làm cô không khỏi lo lắng nếu là qua năm mới phải đi làm, anh vẫn là cho rằng chính mình là quỷ hút máu vương, kia làm sao bây giờ?

Nếu là anh lúc này phát bệnh không tỉnh lại được, cô nên chăm sóc anh như thế nào?

Trăm ngàn cái sầu lo ở trong đầu cô giống cái hộp đồ ăn trong lò vi ba quay tới quay lui, lại không ra được nửa phần an tâm.

Cuối cùng vẫn là lò vi ba đinh một tiếng, đem cô từ trong đầu óc đầy ưu sầu lôi ra tới.

Cơm chiên được hâm nóng từ cửa lò vi ba bị mở ra trong nháy mắt trào ra hương thơm, lúc Tống Sơ Hiểu dùng bao tay cách nhiệt lấy ra, liền nam nhân vẫn luôn ở bên nhìn cũng nhịn không được đi qua.

“Hiểu Hiểu, em nấu như vậy, ân, giống như càng thơm. Cái món tên là cơm chiên này thật hợp khẩu vị của bổn vương.” Anh ngửi một chút cơm nóng trong tay cô, tựa như kinh ngạc mà khen ngợi.

“Kia quỷ hút máu đại nhân cũng muốn lại ăn thêm một chút sao?” Cô nhận anh khen ngợi, đem cơm chiên tỏa hơi nóng trong tay thoáng nâng lên.

“Không cần, Hiểu Hiểu ăn đi.” Nam nhân cự tuyệt ý tốt của cô, rồi lại duỗi tay vòng qua eo cô đưa cô đến trước bàn cơm.

Đối với hành động thân mật như vậy, lúc Bùi Ước Hằng không phát bệnh cũng luôn là thích loại thân mật này, vì thế Tống Sơ Hiểu thói quen tiến vào trong xương cốt cũng không có né tránh giống như vừa rồi.

Chỉ là cô không nghĩ tới, anh lôi kéo cô đi đến trước bàn cơm cũng không phải làm cô ngồi vào ghế ăn một bữa cơm sáng muộn.

Mà là lôi kéo cô ngồi vào trên đùi anh, chân tâm không có qυầи ɭóŧ che giấu liền ngồi ở nam nhân hơi hơi phồng lên dưới háng, cảm thụ được thịt căn dần dần biến ngạnh đứng vững ở huyệt khẩu.