Chương 39: Tự trách

Vào lúc ban đêm nửa mộng nửa tỉnh, Tống Sơ Hiểu nhớ lại kỳ nghỉ hè năm hai, chuyện cô đã từng làm thêm ở một quán ăn.

Kỳ nghỉ hè làm thêm không lâu, chỉ có hai tháng rưỡi, mà cô cũng chỉ phụ trách nấu cơm cùng dọn dẹp sạch sẽ mặt tiền cửa hàng cùng phòng bếp, chờ ngày hôm sau mở cửa hàng lúc sớm có thể sử dụng.

Sau khi cô làm thêm đại khái một tháng, một đêm nào đó nóng đến làm người muốn phát hỏa ở thành phố A, lúc cô đang ở phòng bếp dọn dẹp chuẩn bị đi vứt rác, một trận tiếng lục lọi thùng rác làm cho cô chú ý.

Ngay từ đầu cô nghĩ là chuột lớn sau hẻm đang đi lại, sợ tới mức cô nắm chặt túi rác muốn lui về sau.

Nhưng một tiếng cái nắp thùng rác bị mở ra kế tiếp lại làm cô dừng lại bước chân, ngược lại mang lên lòng hiếu kỳ trốn đến cửa sau phòng bếp, ngồi xổm xuống dùng túi rác ngăn trở chính mình, nhìn lén nơi thanh âm kia phát ra.

Sau hẻm không có đèn thực tối, nhưng ở dưới ánh trăng, cô rõ ràng mà thấy một cái nam nhân đầu đội mũ đang lục thùng rác.

Nhưng đại khái là ngày đó cô dọn dẹp hơi chậm, người kia cái gì cũng chưa tìm được liền đậy lại cái nắp thùng rác, xoay người liền đi rồi.

Ở dưới ánh trăng, cô nhớ rõ người kia rất cao lớn cũng thực cường tráng, nhưng anh nửa cong eo lại là toàn thân trên dưới đều tản ra cảm giác mệt mỏi vô lực.

Tống Sơ Hiểu không nhớ rõ tâm tình ngay lúc đó là như thế nào.

Chỉ nhớ rõ sau lại mỗi cái buổi tối, cô đều lén đem đồ ăn khách hàng cơ hồ không chạm qua bỏ tới một cái cái đĩa. Trước khi tan làm đem cơm dư lại cùng với nguyên liệu nấu ăn cùng nhau xào nóng, bỏ vào một cái hộp đồ ăn để lên trên thùng rác mới tan làm.

Khi đó cô chỉ là không đành lòng nhìn đến có người phải hướng thùng rác tìm đồ ăn.

Cũng không đành lòng loại chuyện này ở dưới tình huống cô có năng lực giúp đỡ một chút xảy ra.

Vì thế cô cứ như vậy liền chiên cơm hơn hai tháng.

Thẳng đến một đêm cuối cùng cô kết thúc việc làm thêm, ở trên một phần cơm chiên cuối cùng dán tờ giấy nhỏ, đơn giản nói một câu xin lỗi không thể lại đưa cơm cho người kia, việc này mới bị bao phủ ở trong trí nhớ dài dòng của cô.

Tống Sơ Hiểu như thế nào cũng không nghĩ tới, người kia thế nhưng sẽ là Bùi Ước Hằng.

Vị học trưởng soái khí ở lễ tốt nghiệp lại lần nữa mê đảo toàn giáo, nam nhân tuấn lãng sau khi tốt nghiệp hẳn là nên tiếp tục đi trên con đường nhân sinh thênh thang kia.

Sau đó, ở trên giường lớn yên tĩnh, Tống Sơ Hiểu là bị khẽ hôn thật cẩn thận ở phía sau cổ đánh thức.

Lúc này, bên cửa sổ không có ánh sáng, trời còn chưa có sáng.

“Ông xã?” Nửa tỉnh, thanh âm cô gọi anh mềm mại mà nhu hòa.

Tiếng nói mang theo mông lung kéo dài như là đang làm nũng với anh, lại như là đang vô tình mà câu dẫn, càng như là theo bản năng cho anh sự thân mật ngọt mềm nhất.

Làm anh đang hôn nhẹ ở sau cổ bị thít chặt ra vệt đỏ ngừng lại, hốc mắt liền không chịu khống chế mà đỏ lên.

“Bà xã, anh đánh thức em sao? Xin lỗi, anh....” Trong thanh âm của anh thẩm thấu chút run rẩy.

“Ân, không có việc gì. Nhanh lên ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đâu.” Cô ở trong khuỷu tay anh xoay người dựa vào trên vai anh, một tay thân mật mà ở dưới chăn ôm lấy eo anh.

Cô biết, anh tỉnh.

Nhưng cô cái gì cũng chưa nói, cứ như vậy bình bình tĩnh tĩnh mà dựa vào trên cánh tay anh nặng nề mà lại ngủ trở về.

Giờ phút này hốc mắt của Bùi Ước Hằng thực nóng, cái mũi chua xót, ngực bị áy náy trầm trọng ép tới rất đau rất đau.

Anh chưa từng nghĩ tới, nguyên lai tự trách là có thể đau.

So với thống khổ mà chính mình đã từng trải qua càng khó chịu.

Nhưng chỗ sâu trong trái tim rồi lại bị nữ nhân nhẹ nhàng mềm mại một câu không có việc gì trấn an đến ấm áp dễ chịu.

“Thực xin lỗi.” Anh ôm lấy nữ nhân hô hấp vững vàng, lẩm bẩm mà thành tâm xin lỗi.

Đem Tống Sơ Hiểu ấn ở phía tòa sau xe hồ nháo, đem cô cột vào trên giường đè ở dưới thân thô bạo, mỗi một câu nói yêu anh của cô, còn có nữ nhân chủ động yêu cầu cùng anh ở bên nhau.

Tất cả anh đều nhớ rõ.

Nhưng anh không nhớ rõ cùng cô nói, anh cũng yêu cô.

Thực yêu thực yêu.

Yêu đến thế gian này có lẽ không có câu từ nào có thể hình dung.

Chính là anh tự nhận chính mình yêu Hiểu Hiểu hết lần này đến lần khác mà ở lúc phát bệnh thương tổn cô, làm lơ ý nguyện của cô.

Như vậy, anh thật sự yêu cô sao?

Có lẽ không phải.

Tình cảm của anh đối với cô xa xa không chỉ là yêu.

Còn hỗn tạp dục cầu tham lam vô tận cùng chấp niệm vô pháp ức chế, ích kỷ lại dã man, thậm chí có thể nói là tình cảm hung bạo nào đó.

Có lẽ phần cảm tình này đáng ghê tởm bất kham.

Nhưng anh không có cách nào buông tay.

Thật sự không có cách nào buông ra làm cô đi.

Cho dù là hiện tại anh tỉnh táo lại đã biết hành động của chính mình đối với cô, anh vẫn là muốn làm bộ thật sự ‘không có việc gì’, vẫn là muốn tiếp tục dùng hôn nhân đem cô trói ở trong ngực.

Vì thế một đêm này, nam nhân ôm chặt cô, lần đầu tiên mang theo tự trách cùng đau lòng khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Sơ Hiểu cùng Bùi Ước Hằng hai người đều cực có ăn ý mà không nhắc tới lần này lão đại hắc đạo nửa chữ.

Nữ nhân như cũ làm bữa sáng nóng hổi cho anh, chuẩn bị cơm trưa, lấy áo khoác.

Nam nhân như cũ nắm tay cô xuống lầu, lái xe cùng cô cùng nhau đến nhà xuất bản.

Nhưng dọc theo đường đi, tâm tình của Bùi Ước Hằng vẫn là bị ép tới trầm thấp, không quá muốn nói chuyện cũng không quá dám nói.

Mà Tống Sơ Hiểu ngồi ở trên ghế phụ cũng không có nghĩ nhiều, một bên lướt tin tức trên di động, một bên thấp giọng đọc đủ loại dưa mà hai ngày này bỏ lỡ.

“Oa ác! Vốn dĩ thật sự cho rằng nam minh tinh này là một người tốt, kết quả anh gọi gái???” Cô trừng mắt nhìn.

Tin tức tình ái giới giải trí này từ trước đến nay không phải là chuyện mà Bùi Ước Hằng có hứng thú, Tống Sơ Hiểu chỉ là chính mình kinh ngạc một chút, cũng thói quen nam nhân không có phản ứng gì.

Sau đó cô lại tiếp tục lướt tin tức hai ngày này, cuối cùng ngừng ở tin tức đứng đầu bản địa.

“Ai?! Người con gái riêng của nhà phú hào bị bắt cóc, cảnh sát tìm được rồi!” So với tin tức giới giải trí, lúc này cô càng thêm kinh ngạc.

“Tìm được rồi? Bọn bắt cóc đều bị bắt sao?” Đối với việc này, Bùi Ước Hằng nhưng thật ra cũng quan tâm.

Dù sao cũng là chuyện lớn trong thành thị của bọn họ, cũng liên quan đến sự an toàn của thành thị này.

“Trên tin tức nói đều bị bắt rồi. Đáng tiếc thiếu nữ kia bị gϊếŧ con tin.” Sau đó, cô nặng nề mà thở dài một hơi.

Một mạng người trân quý cứ như vậy đã bị đám người ác ôn kia vô lý mà cướp đi.

“Đáng thương thiếu nữ kia, năm nay mới 17 tuổi. Bọn vô nhân tính khốn nạn kia còn từng xâm hại cô ấy!” Vào thời điểm thanh xuân như hoa nở lại mất đi tương lai, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đề tài nặng nề, Bùi Ước Hằng cũng là đồng dạng thương tiếc.

Nhưng làm một người dân thường nho nhỏ, trừ bỏ giúp cô gái này thương tiếc, kỳ thật bọn họ cái gì cũng không làm được.

“Ân.” Vì thế nam nhân lên tiếng liền tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Ngược lại Tống Sơ Hiểu đọc tin tức âm thầm mà cảm thán, cũng may Bùi Ước Hằng đem cô ‘trói đi’ không có kinh động đến cha mẹ cô, trừ bỏ tình sự cũng chưa từng thô bạo mà đối đãi với cô.

Nếu không, sự tình liền khó có thể mà xử lý.