Chương 45

Bùi Ước Hằng mà cô quen biết luôn là tôn trọng cô, nhưng trên tính cách kỳ thật vẫn là rất nam nhân.

Từ khi hai người bọn họ kết hôn 5 năm này tới nay, ở trong trí nhớ của cô, anh chưa từng giống như bây giờ mà cùng cô làm nũng.

Đối với hành vi thân mật, nam nhân thông thường đều là trực tiếp quấn lên tới hôn cô ôm cô một cái, sau đó đè nặng cô ôn nhu mà muốn, tuy là cường thế nhưng tuyệt không miễn cưỡng.

Mà tất cả mọi chuyện trong sinh hoạt anh đều luôn báo trước cho cô, cùng cô thương lượng, ít khi làm ra chuyện gì sẽ khiến cô tức giận.

Anh đều rất hiếm khi sẽ làm ra chuyện tùy hứng, càng không cần phải nói đến chuyện sau khi tùy ý làm bậy mới tới tìm cô làm cô đừng tức giận.

Cho nên nam nhân hiện tại dựa ở trên đùi cô làm cô cảm thấy mới lạ lại đáng yêu.

“Chị, vừa rồi em là nói nghiêm túc. Em sẽ làm một người ba tốt, sẽ không giống như ba của em vứt bỏ chị cùng con, em thề.” Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng đem tay nhỏ đè ở trên mặt anh, không cho cô thu tay lại.

Không nghĩ tới Bùi Ước Hằng sẽ đột nhiên ở thời điểm này nhắc tới người cha ‘đã chết’ kia của anh, càng không nghĩ tới nguyên lai anh cùng Bùi mẫu là bị cha anh vứt bỏ thành gia đình đơn thân. Tống Sơ Hiểu sửng sốt một chút, có chút không biết nên phản ứng như thế nào.

Khó trách trước kia cô hỏi anh, anh liền trả lời lãnh đạm như vậy.

Như vậy.....

Này cùng lần trước ‘lão đại hắc đạo’ Bùi Ước Hằng lộ ra chuyện anh đã từng nghèo đến ở công trường kiếm tiền làm công sẽ có liên quan sao?

Không chờ đến cô đáp lại, nam nhân nguyên bản đối với vấn đề này liền không yên tâm càng bất ổn mà bị treo một chút, hoảng loạn khẩn trương đến anh lại ở trong lòng bàn tay cô càng ra sức mà làm ra bộ dáng đáng thương cầu xin cô.

“Tin tưởng em, chị, mặc kệ xảy ra chuyện gì em đều sẽ không giống như nam nhân kia. Em yêu chị, cũng yêu bảo bối của chúng ta.” Anh nhẹ nhàng mà nhăn lại tuấn mi, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Em biết, Ước Hằng, em cũng yêu anh, anh biết mà.” Cô dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ về mặt anh trấn an, đem sự bất an không cần thiết vuốt phẳng đi xuống.

“Ân! Nhưng em yêu chị nhiều hơn! Chị, em yêu chị nhất! Người yêu chị nhất trên đời này là em!” Nhận được nữ nhân ngọt ngào bày tỏ, bất an trong lòng Bùi Ước Hằng liền tan thành mây khói.

Nam nhân cọ lòng bàn tay cô, lại vui vẻ đến nghiêng đầu ở trên tay cô hôn vài cái, trong khuôn mặt con lai tuấn tú cùng đôi mắt xanh thẳm đều là sự yêu thích cùng nhiệt tình đối với cô, còn có mê luyến vô tận.

Thẳng thắn lại hồn nhiên, phảng phất là một thiếu niên lần đầu rung động.

Bởi vì cô gần gũi mà vui vẻ.

Bởi vì cô tình ý mà sung sướиɠ.

Bởi vì cô đυ.ng vào mà động tình.

Giống như vui buồn của anh tất cả đều là vì cô, vì cô mà đến.

“Ước Hằng, vì sao anh lại thích, không, yêu em như vậy đâu?” Nhìn Bùi Ước Hằng thẳng thắn biểu lộ tình cảm như vậy, trong lòng Tống Sơ Hiểu không khỏi toát ra một cái nghi vấn.

Lần này nam nhân phát bệnh thậm chí cho rằng chính mình là em trai cùng mẹ khác cha của cô, dù vậy anh vẫn là mặc kệ cấm kỵ không để ý tới luân thường mà yêu cô.

Tình yêu sâu đậm như vậy đặt ở trong thân phận chị em là phi thường không hợp lý, mà đặt ở trong sự giúp đỡ làm cơm chỉ có hai tháng của cô cùng anh như cũ là khó có thể mà lý giải.

Càng không cần phải nói, là ‘chị em’ mà anh còn muốn cùng cô nuôi dưỡng con cái.

Bùi Ước Hằng có loại ý tưởng lớn mật này làm cô kinh ngạc, cũng làm cô cảm thấy ngạc nhiên.

Cho nên cô muốn càng thêm hiểu biết anh.

Muốn biết được những điều mà cô vẫn luôn không biết về anh.

“Vì sao? Chị, em cũng không biết.” Nghe thấy vấn đề này, Bùi Ước Hằng cũng là sửng sốt.

“Không biết?” Đối với đáp án nam nhân đưa ra, cô cảm thấy phi thường ngoài ý muốn.

“Hiểu Hiểu, yêu chị không cần có nguyên nhân, không cần có lý do. Không yêu chị mới cần.” Anh ở trong lòng bàn tay trên đùi cô nghiêng đầu nhìn hướng lên trên, còn cười cong cong mắt tựa như đang giả vờ đáng yêu.

Đây là lời nói thật.

Là ý tưởng chân thật nhất ở dưới đáy lòng anh.

Thời gian cùng Tống Sơ Hiểu ở bên nhau rất vui sướиɠ, cảm giác yêu cô thực hạnh phúc. Có thể cùng người yêu sinh hoạt thậm chí triền miên mỹ mãn là bản năng của mỗi người.

Mỗi người đều hy vọng được đến hạnh phúc, không ai sẽ muốn mình bất hạnh, điều này không cần lý do gì cả .

Anh cũng không ngoại lệ.

Yêu cô chính là bản năng.

“Miệng lưỡi trơn tru, học từ ai?” Tay nhỏ sờ ở trên khuôn mặt tuấn tú xoa xoa, lại nói giỡn mà nắm lỗ tai anh.

“Ân, học từ các tác giả chỗ em. Nhưng đó là thật sự, chị.” Bùi Ước Hằng nhu tình mà cười, cũng không ngăn cản hành vi của cô.

Nam nhân đột nhiên lại đem đề tài vòng trở về, Tống Sơ Hiểu có nửa giây tiếp không được.

Chính là nửa giây đầu óc xoay chuyển không kịp này làm cô xem nhẹ chuyện anh đề cập đến các tác giả này.

“Thật sự rất yêu rất yêu chị, bởi vì rất yêu cho nên mới muốn cùng chị sinh con.” Anh nhìn thẳng vào cô, đem tất cả tình ý đều không hề giữ lại mà trực tiếp đưa về phía cô.

“Em khi nào nói không sinh rồi? Vừa mới không phải làm anh.....” Tuy rằng tình huống thoáng có chút bất đồng, nhưng cô xác thực đồng ý với anh cùng nhau chuẩn bị sinh.

Bắn vào đi.

Mấy chữ này thật sự quá lộ liễu, cô nói không nên lời, nhưng trên mặt ngượng ngùng lại đem ý tứ của cô bổ sung.

Hiện tại bụng dưới của cô còn ẩn ẩn mà cảm giác được trướng phình lên, giống như đồ vật anh vừa mới lộng đi vào còn ở bên trong không bị hoàn toàn tắm sạch.

“Thật tốt quá! Cảm ơn chị! Em rất yêu chị, rất yêu rất yêu chị Yêu chị nhất! Yêu chị nhất! Yêu chị nhất!” Nam nhân bị nắm lỗ tai từ trên đùi cô nhảy lên, khó nén hưng phấn mà hướng trên mặt cô hôn mấy cái.

Ở trên khuôn mặt nhỏ hôn mấy cái còn chưa đủ, anh lại nâng lên cô mặt hướng lên trên rậm rạp mà mổ môi cô mấy chục cái.

Mυ"ŧ hôn đến cô cũng nở nụ cười, anh mới chậm rãi buông cô ra, quỳ một gối trên mặt đất thân mật mà dùng cái trán chống lại cái trán của cô.

Anh quỳ thấp hơn cô một chút, tư thế thân mật như vậy làm cô hơi hơi cúi đầu cùng anh kề sát, góc độ trước nay chưa từng thử cũng thật mới mẻ thú vị.

“Kia sinh cho em ba đứa con gái đi? Cho nên em sau này đều có thể không mang bao, đúng không?” Mắt lam sâu như biển của anh đựng đầy ánh sáng hạnh phúc.

“.............” Tống Sơ Hiểu im lặng, không muốn trả lời.

Giả vờ đáng yêu cả một đêm lại nói một đống lớn, vòng xa như vậy kỳ thật anh chính là vì cái này đi?

Hơn nữa, anh như thế nào có thể đem chuyện ‘sinh con’ này tự tiện đổi thành có thêm số lượng chính xác ‘ba đứa con gái’?!