Chương 46

Ăn tết đoàn tụ cùng Bùi mẫu đã qua mấy ngày, Bùi Ước Hằng cùng Tống Sơ Hiểu còn phải về nhà xuất bản đi làm thêm ba ngày nữa.

Cũng may lúc này nam nhân phát bệnh trừ bỏ nhận biết về thân phận huyết thống có chút quá mức, mặt khác đều cùng Bùi Ước Hằng bình thường không khác gì nhau.

Ít nhất Trương Gia Diệu nói nếu như Tống Sơ Hiểu không nói cho anh, toàn bộ bộ văn học người lớn căn bản không có ai phát hiện ra Bùi tổng của bọn họ có cái gì khác thường.

Trên công tác anh vẫn nghiêm túc như cũ, trên tính tình anh cũng tao nhã như cũ.

Điều này làm cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bất quá hôm nay qua đi, cô sợ là muốn kéo chặt thần kinh một chút.

Bởi vì hôm nay là ngày đi làm cuối cùng trước khi ăn tết, bắt đầu từ ngày mai là tám ngày nghỉ Tết Âm Lịch liên tiếp.

Mà bởi vì Bùi mẫu ở nhà mấy ngày, nam nhân đã có vài ngày không thể gần gũi cô, vì thế buổi sáng hôm nay anh rốt cuộc là nhịn không được ở trong xe đè nặng cô hôn cô thật lâu mới ở lúc cơ hồ liền phải đến trễ mới thả cô xuống xe, còn vừa hôn vừa oán giận Bùi mẫu ở đây anh không thể tùy thời tùy chỗ hôn ‘chị’ ôm ‘chị’.

Nam nhân dùng một bộ đáng thương bị ủy khuất vùi vào cần cổ cô vừa cọ vừa hôn, thiếu chút nữa liền ở nơi đó mυ"ŧ ra dấu vết giấu không được.

Cũng may cô dỗ anh đủ mau, nói Bùi mẫu hiếm khi ăn tết mới tới ở cùng bọn họ, vừa nấu cơm lại giúp bọn bọ quét tước, chờ sau khi ăn tết xong Bùi mẫu về quê anh liền có thể muốn như thế nào liền như thế nào.

Một câu ‘muốn như thế nào liền như thế nào’ này rõ ràng mà cho nam nhân vô hạn không gian cùng sự trấn an cực lớn.

Vì thế anh cuối cùng nặng nề mà hôn một cái ở trên môi cô mới không bỏ được mà mở khóa cửa xe.

Cuối năm, không ít người đã là một bộ trạng thái người ở công ty lòng đang nhà, đặc biệt là thời gian sau buổi cơm trưa càng thêm rõ ràng.

Nhà xuất bản có một chút chỗ tốt chính là phần lớn công việc đều có thể sắp xếp trước, từ gửi công văn cho tác giả trên mạng đến hoạt động dành cho người đọc lại đến tiến độ xưởng in ra sách, trên cơ bản đều có thể sắp xếp thỏa đáng.

Vì thế sau khi ăn xong, mỗi bộ môn đều vượt qua ở trong bầu không khí nhẹ nhàng chờ đến khi tan làm.

Chỉ có bộ sáng tác mạng của Tống Sơ Hiểu là đi ngược lại, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Không có cách nào, chuẩn bị tết nhất lễ lạc rồi lại còn chưa thể tan làm, mọi người lười biếng liền rảnh rỗi có thời gian lên mạng loạn dạo, bộ sáng tác mạng chính là phải chú ý đến tin nhắn cùng bình luận trên trang web cùng mạng xã hội của nhà xuất bản.

Có chứa tính xúc phạm xóa đi, xử lý việc làm phiền các tác giả, trả lời khiếu nại hoặc là thắc mắc, lượng công việc có thể nói là gấp ba ngày thường.

Cuối cùng đến khi cô tan làm, người trong bộ văn học người lớn sớm đã đi hết, mà Bùi Ước Hằng cũng đã ở văn phòng chính mình đợi sắp 45 phút.

“Xin lỗi, hôm nay thật sự có chút bận. Ước Hằng, chúng ta có thể đi rồi, cũng may có mẹ ở nhà nấu cơm.” Lúc Tống Sơ Hiểu ôm túi xách cùng áo khoác đi vào bộ văn học người lớn, phần lớn đèn bên trong đã là tắt đi.

Nam nhân mang lên mắt kính ngồi ở phía sau máy tính bị ánh sáng huỳnh quang chiếu vào, trên khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ liền trắng hơn nam nhân bình thường thêm nữa một chút ánh sáng trắng, mắt lam lóe sáng nguyên bản vô cùng bình đạm lại theo nữ nhân thanh âm đôi đầy ôn hòa cùng vui sướиɠ.

“Không sao, chưa đến 6 giờ, còn sớm. Chị tan làm rồi?” Anh khóa kỹ máy tính, đóng màn hình xong lại tháo mắt kính xuống.

“Ân ân, đi nhanh đi, đừng làm cho mẹ ở nhà chờ lâu. Mẹ có gửi tin nhắn tới, đêm nay thời tiết quá lạnh, chúng ta được ăn mì Udon nóng hổi.” Cô đi đến bên bàn làm việc của anh, theo thói quen mà lấy áo khoác cho anh.

Liền ở lúc cô đem áo khoác đưa tới trước mắt anh, nam nhân bàn tay to duỗi ra hoàn mỹ mà khoanh lại cổ tay của cô, lại dùng chút lực lôi kéo liền đem nữ nhân cùng áo khoác cùng nhau kéo đến trong lòng ngực ôm lấy.

Sau đó anh liền cúi đầu, cả khuôn mặt tuấn tú ở trong văn phòng lạnh tanh thổi khí lạnh hơn nửa tiếng liền dán đến trên cổ cô, tảng lớn da thịt đông lạnh đến cả người cô run lên.

“Chị.... Em rất nhớ chị, nhớ chị cả ngày.” Nam nhân vùi vào cần cổ cô, chóp mũi cọ nhẹ.

“Ân, em cũng nhớ anh.” Đối với việc anh thường thường bày tỏ tình cảm, cô đã sớm thói quen vào trong xương cốt.

Mặc kệ là Bùi Ước Hằng bình thường, vẫn là Bùi Ước Hằng phát bệnh, cô phát hiện mặc kệ thế nào anh cũng đều luôn trực tiếp cùng cô biểu lộ tình yêu, cũng không che giấu.

Nam nhân dán ở trên cần cổ của Tống Sơ Hiểu, hơi thở cùng vị ngọt chỉ thuộc về cô như là một loại mê dược, tràn vào xoang mũi làm anh quyến luyến, làm anh mỏi mệt không chịu nổi lại tràn ngập năng lượng, càng làm anh động tình.

Thậm chí dễ dàng mà gợi lên dục niệm ẩn nhẫn mấy ngày lại khó có thể ức chế kia.

“Buổi sáng hôm nay chị nói lúc mẹ không ở có thể làm em muốn như thế nào liền như thế nào. Hiện tại mẹ không có ở đây....” Nhỏ vụn hôn không thể đoán trước mà rơi xuống ở trên cổ cùng trên má cô, tiếng nói trầm thấp của anh lại khàn khàn thêm vài phần.

Sau đó giống như biết Tống Sơ Hiểu muốn phản bác, cô còn chưa kịp mở miệng anh đã nghiêng đầu hôn lên môi mềm, đem đại lưỡi ổn định vững chắc mà đổ đầy cái miệng nhỏ, đem tất cả lời nói không muốn nghe đều phong bế ở trong môi.

Kỳ thật anh cũng biết hiện tại xúc động đối với cô tới nói sẽ có chút quá mức miễn cưỡng.

Nhưng xúc động vốn chính là một loại hành vi không thể cản trở, mà khi xúc động này là tìиɧ ɖu͙© đối với cô, anh càng là nhỏ yếu đến căn bản không có cách nào chống cự được.

Chỉ muốn thần phục với sự ôn nhu của cô, sa vào ở trong sự dung túng cùng sủng ái mà cô cho anh.

“Ô ngô!” Vừa định nói rõ ý tứ của chính mình vào buổi sáng, Tống Sơ Hiểu ô một tiếng, người đã bị đối phương vòng eo nâng mông nhẹ nhàng mà bế lên.

Hai chân không hề chuẩn bị mà cách mặt đất, tuy rằng cô không sợ nhưng thân thể vẫn là theo phản xạ làm đôi tay cô khoanh lại cổ anh, đem hai người hôn môi làm cho càng ái muội nguy hiểm thêm một chút.

Đồng thời cũng ở trong lửa dục hừng hực đang mất khống chế của anh thêm vào dầu.

Vì thế Bùi Ước Hằng bế lên nữ nhân xoay người đi lên nửa bước, một tay ấn ở trên eo nhỏ một tay đỡ ở sau gối cô, liền dùng tư thế khom lưng hôn môi đem cô đè ở trên bàn làm việc.

“Ô ô! Ân ô ô!” Nhận thức được ý đồ lớn gan đến không thể tưởng tượng được của anh, cô vội vội vàng vàng mà chống lại ngực anh.

Nhưng nam nhân cùng nữ nhân ở thể trạng cùng sức lực vốn dĩ liền chênh lệch rất lớn, thân thể cường tráng hữu lực của Bùi Ước Hằng đè ở trên thân mình nhỏ nhắn của Tống Sơ Hiểu, cô căn bản liền động cũng đều không thể động.

Cho nên khi bàn tay to của anh ẩn vào dưới váy, đem tất chân mỏng manh ở chỗ chân tâm mạnh mẽ xé vỡ, cô cũng chỉ có thể đầu hàng đối với ông xã đang phát bệnh.

Trên lý trí, Tống Sơ Hiểu biết tại nơi này hồ nháo là không đúng.

Nhưng trên tình cảm cùng tìиɧ ɖu͙©, cô lại chưa từng từ chối Bùi Ước Hằng.

Một lần cũng không có.

Bởi vậy, cô căn bản là không hiểu như thế nào đi chống đẩy anh.

Cũng không biết như thế nào có thể ngừng anh hồ nháo.

Trừ bỏ việc làm anh cảm thấy thỏa mãn, thoả mãn đến anh cảm thấy có thể tạm thời đình chỉ mong muốn đối với cô.