Chương 1: Nghi ngờ

Tháng 12 là thời điểm Trì Ninh bận rộn nhất, khi máy bay của cô đáp xuống thành phố A, đã là tám giờ tối, mở điện thoại ra mới phát hiện trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.

“A lô? Hoài Thịnh?”

“Tới rồi sao, công ty của em có chút việc cần giải quyết, có lẽ không tới được.”

“À, em cũng có thể tự lái xe.”

“Được, chú ý an toàn.”

Giang Hoài Thịnh cúp điện thoại, đi vào phòng vệ sinh lầu một nhìn mình trong gương một chút, hừm, kiểu tóc hoàn hảo ăn mặc nghiêm chỉnh, rất phù hợp với ngày hôm nay.

Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm kết hôn của anh và Trì Ninh, Giang Hoài Thịnh đặc biệt cho người trang trí biệt thự, mua nến thơm và hoa hồng rất sến súa, còn đích thân xuống bếp làm bò bít tết, chính là để cho Trì Ninh một bất ngờ.

“Cậu chủ, thấy mợ chủ rồi.”

“Ừm, anh đi theo cô ấy, đừng để cô ấy phát hiện.”

“Vâng.”

Vì mang tới sự bất ngờ cho buổi kỉ niệm nho nhỏ, Giang Hoài Thịnh đã dành ra rất nhiều tâm sức, sắp xếp người theo sát Trì Ninh, tránh để nữ chính của buổi tiệc này đang trên đường tới lại bị công việc kéo đi, những ngày lễ kỉ niệm trước kia đều không được hoàn mỹ, Giang Hoài Thịnh không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào trong năm đầu tiên.

“Cậu chủ…”

“Thế nào?”

Tài xế đột nhiên gửi tới một tin nhắn, khiến Giang Hoài Thịnh trở nên cảnh giác.

“Xe của mợ chủ chạy tới một nơi khác.”

“Không sao, tôi đi tìm cô ấy.”

Giang Hoài Thịnh đã chuẩn bị trước, anh biết Trì Ninh yêu công việc nhiều hơn yêu anh một chút, nghĩ tới đây anh lại có chút ghen tị, Giang Hoài Thịnh nhích người cầm chìa khóa xe, kết quả lại bị tin nhắn sau đó của tài xế làm cho rối loạn.

“Mợ chủ tới khách sạn.”

Từng câu chữ rõ ràng khiến đầu óc Giang Hoài Thịnh choáng váng, cơ thể anh choáng váng vấp ngã, thuận thế đẩy rơi thức ăn trên bàn.

Xoảng ——!

Chiếc đĩa gốm sứ vỡ tan ra thành ba mảnh, bò bít tết rơi xuống sàn nhà cẩm thạch, vô cùng chật vật.

Bàn tay Giang Hoài Thịnh run rẩy không thể cầm được chìa khóa xe, anh run rẩy cầm di động, gọi xe, bước chân cũng có chút loạng choạng, trong lòng giống như miếng gỗ trôi nổi trên mặt biển rộng lớn, chếch choáng.

Trách sao, trách sao gần đây cô luôn về nhà muộn như vậy.

Không sao… Không sao…

Dù sao cũng chưa tới khách sạn, chuyện khác cũng không biết…

Nếu thật sự như vậy thì sao?

Giang Hoài Thịnh siết chặt di động hơn một chút, vội vàng thúc giục: “Bác tài, lái nhanh hơn chút nữa.”

“Đừng sốt ruột, thời gian này thành phố A rất đông người, đang giờ cao điểm mà.”

“Anh lái nhanh hơn một chút, nếu thật sự không thể, đổi tuyến đường cũng được.”

Tài xế không nói gì, đôi mắt liếc nhìn điểm đến trên bản đồ, đầy sâu sa nhìn Giang Hoài Thịnh một cái.

Giang Hoài Thịnh bị ánh mắt của tài xế làm cứng đờ lại, anh càng thêm sốt ruột, hạt giống nghi ngờ trong lòng cũng bắt đầu mọc rễ, nảy ra một hạt mầm nho nhỏ.

Tưởng tượng ra cảnh Trì Ninh và người đàn ông khác nam nhân khác quấn lấy nhau ở trên giường, anh lại nóng nảy tới muốn gϊếŧ người.

“Ui da, loại chuyện này, nếu như thật sự bị phát hiện, sau này sẽ không còn đường lui nữa.”

“Chàng trai, yên tâm, chậc, tới rồi.”

Giang Hoài Thịnh xuống xe, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh càn rỡ chui vào áo khoác của anh, tuy rằng thành phố A không có tuyết, nhưng gió lại lạnh tới mức khiến xương cốt người ta run rẩy.

Khuôn mặt Giang Hoài Thịnh đã tái xanh, gió lạnh thổi tan ý thức của anh, khiến anh có chút do dự.

Bác tài xế đó nói không sai, nếu như thật sự đi vào, sợ rằng cả đời này không còn đường rút lui nữa, Giang Hoài Thịnh chần chừ đứng ở cửa khách sạn, không có can đảm bước vào.

“Cậu chủ, sao cậu lại tới đây?”

“Mợ chủ ở khách sạn này sao?”

“Vâng, cậu chủ… Chuyện đó ——”

“Ừm, tôi biết, trong nhà có chút việc, hai ngày này cho cậu được nghỉ phép.”

Tài xế ấp úng gật đầu, lén liếc nhìn Giang Hoài Thịnh một cái, lấy lý do đi vệ sinh để vào trong xe.