Chương 2

Trong tâm trí cô vũ hội sáng bừng ánh bỗng chốc trở lên đen tối chỉ có ánh sáng oé lên là con dao trên bàn. Vôn dĩ là một tiểu thư danh giá lấy chồng hai năm bị chồng ghẻ lạnh bị gia đình chồng xỉ nhục còn bị em chồng phẩy bận. Cô không thiết sống nữa, cô rất mệt từ khi gả cho anh chưa một ngày nào cô thấy hạnh phúc. Bạch Diêm An nắm lấy con dao không ngần ngại đâm vào ngực mình màu đỏ trào ra trên bầu ngực cô rất trói mắt. Tiếng hét chói tai ở xung quanh, cô quay lại nhìn ngay cả khi chứng kiến vợ mình tự sát anh cũng không hề chau mày lấy một cái. Có lẽ Trạch Cẩm nói đúng cô vốn không phải vợ anh chỉ là ngườ phụ nữ được mua về. Nếu được chọn lựa lại nhất định cô sẽ không lấy một kẻ máu lạnh như anh đáng tiếc ngay từ đầu cô đã không có sự chọn, từ lúc bắt đầu cô vốn chỉ là món hàng để họ trao đổi quyền lực tài chính thực sự thật đáng tiếc.

Bạch Diêm An mở mắt ra nhìn khoảng không tối trước mặt quay đầu nhìn sang bên trái bóng người đen ngồi trước khung cửa kéo rèm chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào. Cô đang ở đâu? địa ngục sao? Sao xuống địa ngục rồi mà ngực cô lại đau thế này.

"Đừng cử động nếu không vết thương sẽ rách ra."- Giọng nói vang lên khiên cô giật mình không thể nào ngay cả khi cô xuống địa ngục anh cũng không tha cho cô sao.

Trạch Dương kéo rèn ánh sáng chiếu vào khiến cô chau mày khi có thể thích ứng cô mới nhìn rõ căn phòng xa hoa trước mặt và người đàn ông đứng ngược ánh sáng. Không thể nào cô vẫn chưa thoát khỏi thế giới này. Anh bước vào tới gần Bạch Diêm An nhìn thấy anh liền co thụt người lại trong chăn. Vốn muốn đưa tay ra anh lại rút tay về sau đó cô chỉ nghe tiếng đóng cửa mạnh rời đi. Bạch Diêm An thò đầu ra thấy một cô hầu gái từ cửa lớn bước vào.

"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi ! Em là Tiểu Bát là người làm trong biệt thự sau mày em sẽ theo hầu thiếu phu nhân. Phu nhân cô tỉnh rồi thật tốt thời gian cô hôn mê thiếu gia rất lo lắng ngày nào cũng thức trực bên cạnh giường cô."

"Đây...đây là ở đâu?"

" Đây là khu biệt thự ở thành phố S. Khu biệt thự này là do công ty thiếu gia xây dựng. Căn biệt thự này được xây rất đặc biệt dành riêng cho cô đó. "- Tiểu Bát vừa nói vừa phụ hoạ theo giọng nói đầy sự ngưỡng mộ.

Dành cho cô sao Bạch Diêm An cười khổ thật là biết nói đùa, nhớ người con gái cùng anh ở vũ hội không lẽ đây là bồi thường sau khi ly hôn rất có thể. Tiểu Bát vẫn thao thao thất thiệt thì một cô hầu khác bước vào trên tay bưng khay cháo.

"Thiếu Phu Nhân em là Tiểu Lục, chắc người đói rồi em mang chút cháo lên cô dùng một chút nha!"

"Em xin lỗi em vô ý quá!"



"Không sao có thể giúp tôi ngồi dậy được không?"

Tiểu Bát vội vàng chạy tới đỡ cô ngồi dựa vào thành giường. Tiểu Lục mang khay đặt lên bàn đẩy về giường cho cô. Lúc này một người phụ nữ từ ngoài bước vào.

"Phu nhân. Tôi họ Triệu là quản gia ở đây, tôi xin lỗi sự chậm trễ của bản thân. Trong biệt thự bao gồm cả tôi thì có sáu người hầu, một đầu bếp, hai hầu nữ, một người làm vườn là chồng và con trai tôi là Tiểu Hắc là tài xế lái xe rất vui phục vụ phu nhân."

Bạch Diêm An gật đầu với bà.

"Được rồi! Tiểu Bát ở lại, mọi người ra ngoài hết đi."

"Dạ phu nhân."- Hai người cúi người rồi rời đi.

Tiểu Bát chạy tới phía cô.

"Phu nhân để em giúp cô."

"Không cần , hôm nay là ngày bao nhiêu!"

"Hôm nay là 29 tháng 3."

Hai chính sao vậy là cô hôn mê mười ngày rồi sao? Sao cô lại tới đây là anh đưa cô tới sao? Tại sao chứ? Không phải anh chán ghét cô sao?



"Phu nhân, cô sao vậy có cần em gọi bác sĩ không?"- Tiểu Bát vừa rứt lời cánh cửa lại mở ra lần nữa.

"Phu nhân, tôi là bác sĩ Trần tới xem vết thương của cô."- Bạch Diêm An nhìn vị bác sĩ nam trước mắt vô thức ôm lấy ngực mình.

Vị bác sĩ Trần thấy hành động của cô rất thản nhiên giải thích cho cô hiểu.

"Trạch Phu Nhân, đối với bác sĩ chỉ có bệnh nhân không phân biệt nam nữ hơn nữa đây là nhà phu nhân có cho tôi mười lá gan cũng không không dám làm gì phu nhân."- Bác sĩ Trần nhìn hầu gái bên cạnh cô. Cô ta chỉ nhẹ nhàng bẻ cái đầu anh chắc chắc không gắn với người.

"Phu nhân cô đừng sợ có em ở đây rồi!"- Tiểu Bát bước tới gần nắm tay cô.

Cũng không thể ngăn nổi cơ thể cô run lên. Khi bác sĩ Trần chỉ mới chạm vào áo cô Bạch Diêm An kêu lên.

"Không đừng, đừnng chạm vào tôi."- Bạch Diêm An sợ hãi hất tay anh ra.

"Phu nhân, phu nhân cô đừng sợ không sao đâu."- Tiểu Bát không dám dùng sức sợ bản thân sẽ làm cô bị thương.

Trạch Dương bên ngoài nghe tiếng ồn ào liền bước vào thấy cô hoảng loạn trên giường anh hét lên.

"Ra ngoài."- Khiến mọi người giật mình bã sĩ Trần và Tiểu Bát buông cô ra rời đi.