Chương 5

Cô nhớ lại hai năm trước toà nhà này vẫn đang xây dựng có lẽ mới đi vào hoạt động được một năm. Hai người bước vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất. Cánh cửa mở ra Diêm Bạch An không khỏi bất ngờ một hội trường lớn giữa bầu trời được chăn kín đèn như ngôi sao nhỏ lấp lánh. Ở giữa lại chỉ có một chiếc bàn đôi kết hợp tiếng đàn du dương.

"Đẹp quá đi! Anh đã bao cả nhà hàng này sao? Vậy rất là tốn tiền."

"Không có chúng ta chỉ nghỉ bán một ngày thôi!"-Trạch Dương kéo ghế cho cô ngồi xuống khuôn mặt thảnh nhiên giống như anh chỉ mới hỏi mua một cái bánh mỳ.

"Nghỉ bán một ngày."- Bạch Diên An bất ngờ kêu lên. Một toà nhà ba sáu tầng ở ngay giữa khu đắc địa của phố này là của anh sao. Rốt cuộc anh giàu đến độ nào! Nghĩ lại nếu nghỉ bán một ngày nhân viên vẫn đi làm không phải còn mất tiền hơn cả bao một nhà hàng sao? Anh làm ăn kiểu gì vậy? Có lẽ bóng tối trong cô không chỉ là cô đơn, cô cũng sợ anh giống cha cô đi một bước sai cả đời không đừng dậy nổi.

Thấy cô nhăn mặt anh còn tưởng cô không vừa ý với nơi này không sao anh còn có năm nhà hàng, bốn khách sạnh với lại ba khu sinh thái chỉ cần có thời gian nhất định đưa cô đến hết nơi đó. Nhân viên mang đồ khai vị lên trước, hôm may thực đơn được anh tỉ mỉ chọn đầu bếp vừa làm xong liên mang lên đầu tiên là món súp sải sản hoàng kim. Bạch Diêm An cúi đầu nếm thử hương vị thực sự rất khó tả. Món chính bê lên là mỳ ý với tôm hùng sốt kem. Bạch Diêm An ăn miếng trong lòng không nhịn nổi muốn hỏi anh.

"Trạch Dương, rốt cuộc anh có bao nhiêu tài sản."

"Ông xã."- Trạch Dương dùng khăn lau miện nói.

"Ông xã."-Bạch Diêm An cúi đầu gọi nhẹ mới khiến anh vừa lòng gật đầu.

"Để xem nào? Toà nhà kia, bên kia và cả bên kia nữa. À còn có nó nữa ngoài ra còn ba khu sinh thái ở ngoại ô và biển nữa."

"Nhiều vậy sao ? Vậy chúng ta ly hôn em sẽ thành triệu phú rồi!"

Bạch Diêm An vừa đứt lời đôi tay anh khử lại. Ánh mắt anh trở lên sắc bến khiến cô có chút sợ hãi. Cô đúng là ngốc nghếch thật đời nào anh lại chia nửa tài sản với cô nhất định sẽ ép cô đi với hai bàn tay trắng

"Không cần thiết giờ không phải chúng đều là của em rồi sao?" - Trạch Dương thu lại ánh mắt ăn một miếng tôm. Bạch Diên An xấu hổ cúi đầu uống ngụm rượu.



Xem ra anh vẫn chưa đủ tốt với cô lên cô mới có cái suy nghĩ ly hôn này. Bạch Diêm An uống vài ngụm rượu khuôn mặt đỏ ửng vô cùng đáng yêu. Trong tiếng nhạc du dương anh mời cô nhảy một điệu. Mặc dù là lần đầu nhưng lại rất ăn ý với nhau. Bạch Diêm An ngà ngà say dựa ngực anh, cô không hể biết hành động nhỏ này bản thân đã châm ngòi nổ trong anh .

Trạch Dương bế sốc cô lên vai đi vào thang máy dùng dấu vân tay mở cửa phòng tổng thống của bản thân . Mang cơ thể kia ép xuống giường ngấu nghiếng đôi môi cô. Cơ thể cô trở lên rung rẩy cảnh tưởng đêm đó hiện lên trong đầu cô.

"Không không... buông tôi ra, buông ra Trạch Dương cứu em."- Bạch Diêm An hét lớn đẩy anh ra cô tung tay tát anh một cái thật mạnh.

Trạch Dương sững người , cô liền co mình lại lùi phía sau. Dương như cô nhận ra người đàn ông trước mặt là chồng mình.

Anh không hề tức giận mà ngồi xuống cạnh cô, theo phản xả anh nắm tay cô kéo phía mình cơ thể cô

rung lên bần bận. Bạch Diêm An không giữa nổi bình tĩnh bật khóc. Ấm ức trong lòng trào về.

"Là hắn là Trạch Cẩm muốn ***** *** em là hắn muốn làm nhục em. Em sợ lắm!"

"Được rồi! Đừng sợ có anh ở đây sau này không ai bắt nạt em nữa."-Trạch Dương đau lòng kéo cô áp sát vào người mình.

Là anh quá bồng bột chưa được sự đồng ý cô đã làm chuyện xấu xa. Trạch Dương nâng mặt cô lên hút lấy mấy viên chân châu nhỏ trên mặt cô dịu dàng vuốt ve lưng cô mặc dù mặt anh không biểu cảm gì hành động lại đầy cưng chiều cô.

Đợi sau khi cô bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta về nhà thôi! Anh đưa em về!"- Trạch Dương đứng dậy chỉnh lại quần áo của bản thân sau đó quay lại nắm tay cô xuống giường.

Trên đường về cô vẫn co mình lại trên chiếc ghế. Đến nơi Tiểu Bát chạy ra đón hai người thấy khuôn mặt cô tái nhợt đi biết cuộc đi chơi không thành cũng không dám hỏi nhiều chỉ đỡ cô vào trong nhà. Tiểu Bát chuẩn bị nước cho cô tắm Bạch Diêm An dùng khăn kỳ mạnh lên người mình. Cô bỗng nhiên thấy cơ thể mình rất bẩn. Nếu không phải Trạch Dương đá cửa bước vào có lẽ cô đã làm tổn thương chính mình. Nhìn cơ thể đỏ ưng lên, trong lòng anh vô cùng khó chịu lấy chiếc khăn lớn cuốn cô lại. Tiểu Bát rất biết chuyện giúp anh lật chăn lên sau đó vội vàng rời đi. Trạch Dương lấy thuốc an thần cho cô uống sau đó ôm lấy cô vào lòng mặc cho cơ thể rung rẩy của cô dần trìm vào giấc ngủ.