Chương 7

Sáng hôm sau, Trạch Dương nhận nhiệt kế tử Bạch Diêm An xác nhận cô không còn sốt mới rời khỏi nhà đến công ty. Anh nhận ra bản thân hình như đã nghiện ngậm không lối thoát nhớ cơ thể mềm mại như kẹo bông đó quả thực muốn ôm lòng. Trạch Dương nghĩ bản thân mình thực sự có vấn đề bởi anh không thể tập trung vào việc làm tâm trí chỉ nghĩ làm các nào có thể ăn cô vợ ở nhà lên nướng hay lên hấp sẽ ngon hơn. Trong khi Lam Tiểu Ly vô cùng đau đầu nhìn khuôn mặt điểm trái trước mắt trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui vì anh ta vừa nhìn vợ mình liền nhất kiến chung tình buồn vì cô vợ nhỏ ngốc nghếch anh ta thật đáng thương. Nhìn khuôn mặt không biểu cảm đó giống nhưng cô thiếu anh ta ba tháng tiền nhà vậy. Vốn dĩ cô đâu đủ khả năng mua nhà của anh ta.

Trong khi đó, Bạch Diêm An trong phòng đọc truyện bên cạnh Tiểu Bát vẫn đang thao thao bất tuyệt về ông chủ mình. Nhưng cô không thấy phiền bởi ngoài Tiểu Bát đi theo cô thì ai cũng bận rộn hết. Đầu bếp ngày ba bữa mỗi bữa ba món ăn một món canh trong một tuần không có sự trùng lập quả thực rất đau đầu. Tiểu Mạc là tài xế xe của biệt thự anh ta quả thực đam mê xe mỗi ngày đều lôi một cái xe ra tắm rửa sạch sẽ khiến chúng không lấy hạt bụi nào. Chú Triệu cũng không khác mấy ngày nào chăm sóc vườn hoa một cách tỉ mỉ. Dì Triệu Và Tiểu Lục còn bận hơn những người kia ngày nào dọn dẹp lau chùi cái biệt thự lớn này. Cô thực sự rất cô đơn.

"Phu nhân hôm qua thiếu gia ngủ với cô cả ngày đó! Thiếu gia thực sự rất thương cô."

Bạch Diêm An nghe đây gật đầu đúng là anh rất thương cô còn rất tinh tế, giấy vẽ chưa hết đã được mua thêm, tiểu thuyết hai tuần thêm năm quyển mới. Mặc dù anh không thể hiện nhưng rõ rằng hành động rất quan tâm cô. Bạch Diêm An nhìn chỗ len anh mua cho cô đúng rất đa dạng nhưng không có màu cô mong muốn.

"Tiểu Bát tôi có thể ra ngoài không?"

"Phu nhân muốn đi đâu."

"Ta muốn đi mua ít len."

"Được để em bảo Tiểu Mạc chuẩn bị xe."

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Bát ba người tới cửa hàng len to nhất trung tâm thương mại. Bạch Diêm An tỉ mỉ chọn màu có lẽ màu xám xanh sẽ hợp với anh.

" Bà chủ cho tôi tám cuộn mầu này."

"Phu nhân cô thật có mắt nhìn đây len hàn quốc cửa hàng tôi chỉ có vài cuồn."- Bà Chủ nhiệt tình mang cuộn len gói lại cho cô.

Đến lúc trả tiền cô nhận ra bản thân không có . Trước đây tiền bạc đều cho cha mẹ cô chu cấp, sau khi lấy anh cô lại giống như bị giam cầm không ra ngoài. Lúc đến đây điện thoại cũng không mang theo. Cô thật thản hại mà.

"Bà chủ tiền đây."- Tiểu Bát đưa tiền cho bà chủ.

"Tiểu Bát chị sẽ trả lại cho em sau?"

"Phu nhân cô nói gì vậy đây là tiền của cô mà em chỉ cằm hộ cô thôi! Cô muốn mua thêm gì không."



Mặc dù Tiểu Bát nói vậy cô rất ái ngại lắc đầu có lẽ đến lúc cô phải đi làm rồi! Không thể mãi dựa dẫm vào người khác. Ngoài bằng đại học ra cô không có kinh nghiệm phải đi đâu tìm việc có lẽ anh sẽ giúp cô.

Đợi Trạch Dương trở về lúc ăn cơm cô muốn mở miệng lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh có chút sợ hãi mặc dù cô biết đó bệnh của anh nhưng lại không kìm nổi cảm xúc trong lòng. Nhưng cô quyết tâm rồi phải đi làm.

"Em có muốn đi du lịch không?"

"Anh có thể giúp em tìm một công viễ không."

Hai người đồng thanh nói.

"Công việc, sao em lại muốn đi làm? Tôi không cho em đủ tiền tiêu sao?"

Bạch Diêm An nhìn anh đầy nghi ngờ trước giờ cô chưa từng nhận tiền của anh. Trạch Dương cũng nghĩ lại với số tiền anh cho cô tại sao cô vẫn luôn dùng chiếc điện thoại cũ quần áo cũng là quần áo cô mang từ nhà mẹ đẻ tới dường nhưng không có chút đồ mới nào vậy số tiền hàng tháng được rút ra đã đi đâu.

"Trước đây tôi có đưa mẹ một chiếc thẻ bảo mẹ đưa cho em mỗi tháng tôi đều chuyển vào đó 200 triệu tháng nào cũng được rút ra."

Bạch Diêm An hoảng hốt lắc đầu.

" Không có trước giờ em chưa từng nhận được cái thẻ nào?"

Trạch Dương không biểu cảm gì lấy ví ra rút chiếc thẻ đẩy phía cô.

"Em cằm lấy đi mua một chiếc điện thoại mới ! Với mấy thứ mà em thích. Thiếu bảo tôi còn công việc thôi đi! Em vẫn lên ở nhà thì hơn."

Bạch Diêm An thất vọng nhìn xuống thì ra cô vẫn bị giam cầm chỉ là đổi sang một chiếc l*иg vàng mới mà thôi.

Tài sản của anh nhiều như vậy lớn nhưn vậy đừng nói là cô cho dù mười người cô nhưng cô vừa ăn vừa phá thì cũng đến ba đời không hết. Tại sao anh phải để cô ra ngoài vất vả kiếm tiền. Những thứ đó cô lại không hiểu được và anh cũng không thể hiểu được thứ cô muốn không phải tiền của anh cũng không phải tài sản to lớn của anh cô chỉ muốn tự do