Chương 1

Chương 1

Editor: Trần Tiên

Beta: Tân Sinh

Tháng 8

Cuối thu năm nay có vẻ lạnh và ảm đạm hơn so với những năm trước.

Trong khu VIP của trung tâm phục hồi chức cô Bạch Mộc Mộc nằm trên chiếc giường giữa phòng, hai mắt nhắm nghiền, thức ăn được truyền xuống dạ dày thông qua ống cắm ở xoang mũi, tay phải từ xanh trắng đan xen màu áo bệnh nhân lộ ra cánh tay gầy gò, thịt trên tay ít đến đáng thương, tưởng chừng như chỉ còn một tầng da dán ở tay.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác kéo ra, tuy là động tĩnh nhỏ nhưng cũng đủ để đánh thức Bạch Mộc Mộc trong lúc hôn mê.

Cô không có sức mở mắt chỉ là ngón tay có chút động đậy.

Năm 21 tuổi Bạch Mộc Mộc phát hiện ra mình mắc bệnh biến chứng của tuỷ sống tiểu não. Đây là một loại bệnh hiện nay chưa có phương pháp chữa trị hay thuốc đặc hiệu.

Mới đầu chỉ là bước đi không vững, sau từ từ biến thành phát âm khó khăn, cơ thể không có sức lực rồi đến đi đứng ăn uống đều gặp bất ổn.

Cô đã bị bệnh 9 năm, nhưng nửa năm gần đây người càng một yếu chẳng những không xuống được giường mà còn thường xuyên ngủ một giấc là liền vài ngày.

"Tình hình người bệnh rất kém, hôm nay đã là ngày thứ 7 hôn mê, mong người nhà chuẩn bị tâm lí trước, đừng quá đau buồn, chuyện này với mọi người cùng Bạch tiểu thư đều là giải thoát.

" Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ "

Là mẹ cô cùng bác sĩ nói chuyện.

Bọn họ không hề chú ý tới việc cô đã tỉnh được một lúc

Rốt cuộc cũng đến lúc phải chết rồi sao?

Cũng tốt

Nhưng sao Bạch Mộc Mộc có chút không cam lòng

Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, bao nhiêu ước mơ mới chỉ nghĩ tới chưa có cơ hội thực hiện đã phải chết đi

Bạch Mộc Mộc vẫn là không nhịn được muốn hỏi: Vì sao nhất định phải là cô vì sao cô lại mắc căn bệnh đáng ghét này

Thời gian không biết đã qua được bao lâu, Bạch Mộc Mộc chỉ cảm thấy bả vai bị người hung hăng đẩy một chút, giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng nói của một nữ nhân:" Đừng ngủ nữa, tới rồi. "

Bạch Mộc Mộc cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu đau như muốn nổ tung

Cô cố gượng mở mắt, đập ngay vào mắt cô là nội thất của một chiếc xe hơi xa hoa

Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt là lối vào của một ngôi biệt thự hai tầng.

Đây là đâu?

Bạch Mộc Mộc tạm thời chưa thể quay đầu lại, thân thể cô khoảng 2 năm trước vô cùng kém, cũng đã rất lâu không xuất viện, hơn nửa năm qua cũng chưa từng ra khỏi bệnh viện.

Thấy Bạch Mộc Mộc còn chưa chịu nhúc nhích, người phụ nữ trung niên ngồi hàng ghế trước ngoái đầu lại, bất mãn nói:" Còn chờ gì nữa mà không chịu xuống xe? "

Bạch Mộc Mộc nhíu mày, ngẩng đầu lên một chút nhìn người phụ nữ hàng ghế trước

Là một gương mặt cô chưa từng thấy trước đây.

Nhưng kí ức của cô đang nói cho cô biết: Đây là n Hoa mẹ cô

Bạch Mộc Mộc phát hiện ra không biết từ bao giờ cô lại có những kí ức không thuộc về mình.

N Hoa hối thúc, cô không kịp nghĩ thêm nữa, theo bản cô đưa tay lên mở cửa, cô ngạc nhiên phát hiện ra tay cô không chỉ tự động di chuyển đến vị trí xác định mà còn chỉ cần dùng lực của vài ba ngón tay là có thể mở cửa dễ dàng.

Bạch Mộc Mộc xuống xe, người lái xe đã đem hành lí của cô từ cốp sau ra, n Hoa không xuống xe, chỉ kéo cửa kính xuống, hơi điều chỉnh vẻ mặt, trên mặt nở nụ cười rất giả nói: Ta nhìn ngươi đi vào

Tư thế này rõ ràng là sợ cô bỏ chạy

Bạch Mộc Mộc nhức đầu vô cùng, cô cố sắp xếp lại các chuỗi kí ức trong đầu mình và tìm ra nguyên nhân của cơn đau này: Say rượu

Sau khi đi sâu vào tìm hiểu lí do say rượu, cô đã phát hiện ra một điều khó tin dường như cô đã..

Xuyên không?

Theo suy đoán, giờ cô đang là nữ diễn viên phụ cùng tên trong cuốn tiểu thuyết" Ảnh Đế Khinh Khinh Thân "mà cô đọc một năm trước

Cha mẹ ruột của nguyên chủ có thai cô khi chưa kết hôn, đến khi sinh ra phát hiện là con gái, nên đưa cô cho họ hàng nhận nuôi

Về sau cha mẹ nguyên chủ kết hôn, sinh ra một trai một gái, kiếm tiền, coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.

Một tháng trước, cha mẹ ruột cô đột nhiên tìm thấy cô nhận lại người nhà và nói rằng cô được đại thiếu gia Lục Ngôn của Lục gia hour cưới.

Nguyên chủ trong sách là một nhân vật phản diện điển hình biết mình là thiên kim tiểu thư phải gả cho nhà giàu có trực tiếp cùng cha mẹ ruột phân rõ ranh giới rồi cứ thế mà đồng ý cưới không đòi hỏi thêm gì.

Theo tình tiết tiếp theo trong cuốn sách, sau khi nguyên chủ kết hôn nhận thất Lục Ngôn bị thiểu cô trí tuệ, liền ra ngoài tìm đàn ông, tìm quanh một lúc cuối cùng nhớ đến Lục Tranh tam thiếu của Lục gia mới trưởng thành, là nam nhân vật chính thực sự trong sách, ảnh đế tương lai.

Quyến rũ không thành nên cô đành đem cái bụng lớn nói đó là của Lục Tranh.

Không biết người nào của Lục gia chịu không nổi nữa, cho người đánh gãy chân nguyên chủ đuổi ra khỏi Lục gia.

Còn về phần tại sao hôm qua lại uống rượu

Chỉ đơn giản là vì nguyên chủ nhận được" lễ hỏi "nhà họ Lục rồi mang tiêu xài.

N Hoa xem cô đứng bất động, thúc giục nói:" Cô làm sao vậy? "

Bạch Mộc Mộc sờ lên bắp đùi khoẻ khoắn của mình, nhấc vali bên cạnh rồi leo lên bậc thang trước mặt.

Thân thể khoẻ mạnh, thật tốt.

Bạch mộc Mộc gõ cửa hai lần, ngay sau đó là một người phụ nữ trạc 50 tuổi ra mở cửa.

Người phụ nữ này là dì Trần, là người hầu được nhà họ Lục sắp xếp chăm sóc Lục Ngôn.

Bà đã chăm sóc Lục Ngôn trong căn biệt thự này hơn 20 năm

Theo trí nhớ, cô và dì Trần đã lén lút gặp nhau 2 lần còn về lý do và nội dung cuộc nói chuyện thì Bạch Mộc Mộc không tìm thấy trong kí ức của mình.

Khi dì Trần thấy Bạch Mộc Mộc bà ấy không có thái độ của một người hầu mà thay vào đó là một nụ cười khôn khéo nói với cô:" Vào đi "

Nụ cười này, Bạch Mộc Mộc nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản, cô khe khẽ gật đầu rồi kéo hành lí vào biệt thự.

Thay dép xong, dì Trần đưa cô lên phòng trên lầu để hành lí, mãi vào trong thang máy mới mở miệng nói:" Thằng bé ngốc kia còn đang ngủ, cô có thể để hành lí xuống, muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến hắn. "

Căn cứ vào sách, Lục Ngôn năm nay 23 tuổi, mẹ hắn mất vì bị xuất huyết khi sinh hắn, 4 tuổi năm ấy phát sốt cô khiến cơ thể co giật và ảnh hưởng đêns trí thông minh, đến bây giờ trí tuệ chỉ dừng lại ở độ ba bốn tuổi, làm gì cũng cần có người giúp đỡ.

Dì Trần đã ở trong Lục gia từ trước khi Lục Ngôn sinh ra, và bà cũng chăm sóc, rèn luyện cho những người hầu của Lục Ngôn nhiều năm. Theo lí mà nói, dì Trần cũng giống như mẹ nuôi của Lục Ngôn.

Bạch Mộc Mộc nghe thấy mùi của nhân vật phản diện.

Thang máy nhanh chóng lên lầu 2

Dì Trần nhìn Bạch Mộc Mộc bằng ánh mắt lạnh lẽo, lập tức lộ ra vẻ không vui:" Trước ta có thể nói tốt, cô đừng tưởng mọi chuyện như vậy là suôn sẻ kết hôn, nếu chọc phải ta ngày mai có thể cho cô cút đi. "

Nói đến đây cuối cùng Bạch Mộc Mộc cũng nhớ ra cuộc nói chuyện giữa hai người trước đây.

Việc lựa chọn vợ cho Lục Ngôn là cha mẹ hắn đề ra nhưng còn chọn ai làm vợ thì lại do dì Trần quyết định.

Lục gia đối xử với Lục Ngôn rất tốt và cũng rất tin tưởng dì Trần

Nhưng lại không biết rằng dì Trần đã chiếm giữ những đồ mà nhà họ Lục cho Lục Ngôn làm của riêng.

Dì Trần biết việc cưới vợ cho Lục Ngôn là không thể thay đổi, quyết định tìm một người có" cùng chí hướng ".

Cuối cùng trong rất nhiều cô gái đã tìm được người nguyện ý là nguyên chủ, muốn cùng kết hợp với cô, cùng nhau" thông đồng làm bậy ".

Nguyên chủ gả sang đây, hai người tính toán với nhau, những thứ nhà họ Lục gửi sang người bảy người ba, dì Trần bảy, nguyên chủ ba.

Nhà họ Lục là gia đình có điều kiện vì vậy chỉ cần lấy ba phần cũng đủ cho nguyên chủ tiêu xài.

Đáng tiếc trong mắt Bạch Mộc Mộc, lần đầu sống cũng chỉ coi như một con số nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cười:" Cho như vậy là tốt rồi "

Lúc này dì Trần mới cảm thấy yên tâm, đưa Bạch Mộc Mộc lên phòng rồi mau chóng rời đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Bạch Mộc Mộc, cố kiềm chế niềm vui sướиɠ khi tái sinh giờ phút này có thể phóng thích.

Bị ốm quá lâu, Bạch Mộc Mộc không dám quá manh động, chỉ nhảy dựng lên 3 lần tại chỗ.

Chân bình thường, mọi thứ đều bình thường.

Cô chọn một bài hát yêu thích trên điện thoại với giai điệu vui vẻ rồi vừa nghe vừa nhảy hướng vào toilet.

Bạch Mộc Mộc nhìn người phụ nữ trong gương, thầm thở dài.

Khiếu thẩm mĩ của nguyên chủ cũ cũng thật là - có chút độc đáo.

Đừng nói đến chiếc váy hoa không phù hợp với lứa tuổi này, lớp trang điểm chỗ đậm chỗ nông là sao thế này?

Còn có cái phấn mắt

Như thể vô tình làm đổ cả bảng phấn mắt lên mặt

Bạch Mộc Mộc lật lại túi mĩ phẩm của nguyên chủ, đồ đạc rất đầy đủ, nhìn bao bì đóng gói hẳn tất cả đều là hàng hiệu.

Cô tẩy trang, rửa lại mặt, dưỡng da xong bắt đầu bôi kem chống cô rồi bắt đầu lại từng tầng trang điểm.

Ước chừng khoảng 10 phút để biến bức vẽ của học sinh tiểu học thành bức tranh nổi tiếng thế giới.

Bước cuối cô lấy từ trong túi ra bảy tám cây son, chọn lấy màu đỏ nhất thoa lên môi. Cô đứng đó nhìn bản thân trong kính. Thật kì lạ, khuôn mặt của nguyên chủ với cô trước khi ngã bệnh có đến tám, chín phần giống nhau.

Làm cô cảm thấy đây như thể không phải một cuốn tiểu thuyết mà chính là cuộc sống khác của cô ở thế giới song song.

Bạch Mộc Mộc tắt nhạc điện thoại, thay quần áo rồi định ra ngoài xem thử.

Cô đi đến trước cửa, vừa đẩy ra vô tình đυ.ng trúng một người, người này kêu" Ai u "một tiếng.

Bạch Mộc Mộc sửng sốt, vội vàng thu tay lại, nghe bên ngoài thấy người kia lùi lại mấy bước mới từ từ mở cửa.

Trên hành lang cách của một mét có một người đàn ông cao gầy mặc quần áo ở nhà, lúc này hay tay đang ôm đầu, không nhìn rõ mặt.

" Không sao chứ? Đau không? "Bạch Mộc Mộc không cần đoán cũng biết người này là Lục Ngôn

Nghe được lời cô nói Lục Ngôn vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt cong thành thành hình trăng khuyết, miệng mở to nói:" Em không đau, em không đau. "

Người đàn ông trước mắt cô rõ ràng là một cậu bé sạch sẽ. Lúc này khuôn mặt, ánh mắt sáng ngời, trong suốt, biểu cảm, giọng điệu đều giống đứa trẻ ba bốn tuổi

Lúc Bạch Mộc Mộc vừa sinh bệnh, chân tay vẫn còn khoẻ mạnh cô đã từng đi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở trại trẻ mồ côi một thời gian, ở đó cũng có rất nhiều đứa trẻ giống như Lục Ngôn.

Bọn họ tuy rằng tuổi cũng lớn nhưng trái tim vẫn luôn hướng về những giai đoạn của tuổi thơ.

Cũng chính vì bản thân có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ nguyện viên cho một cơ sở phúc lợi nên cô rất kiên nhẫn với những người có khiếm khuyết về cơ thể xung quanh mình.

Bạch Mộc Mộc đi qua xem tình hình của Lục Ngôn, nhưng vừa đến gần trên người anh đã thoang thoảng mùi mồ hôi còn đọng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua tóc của lục Ngôn, tóc của người đàn ông này không đều và xập xệ, nhìn qua đã mấy ngày rồi anh không gội đầu. Do dự một hồi, cô ân cần hỏi:" Có muốn tắm không? "

Lục Ngôn nghe đến" tắm "nụ cười trên mặt lập tức xụ xuống, đầu vừa lắc vừa réo:" Không tắm, không tắm. "

Dưới lầu dì Trần hô to:" Ăn điểm tâm. "

Vừa nghe thấy giọng dì Trần Lục Ngôn đứng thẳng dậy suy tư một chút rồi nhấc chân chạy xuống cầu thang.

Bạch Mộc Mộc cũng theo đó đi xuống.

Dì Trần vừa nhìn thấy Lục Ngôn chán ghét nói:" Cậu ngồi một mình bên kia đi, đừng để tôi thấy mặt cậu"

Bạch Mộc Mộc nhíu mày

Lục Ngôn một người thân xác to lớn như vậy mà không có chút phản kháng, đành ngoan ngoãn cầm bát nhựa ngồi ở trên chiến bàn gấp nhỏ trong góc khuất vùi đầu ăn cơm.

Trong cái bát cháo mà Lục Ngôn vừa cầm không có gì ngoài vài cọng lá rau. Trong khi, dì Trần cũng đang ngồi ăn bát thì toàn là tôm và sò điệp.

Không cần đoán cũng biết lúc ăn cơm bình thường sẽ như thế nào

Nghĩ đến đây vẻ mặt Bạch Mộc Mộc lạnh lại khi nghĩ đến dì Trần đã chăm sóc cho Lục Ngôn hơn hai mươi năm.

Kiếp trước cô có giấy chứng nhận người khuyết tật và khi cô làm việc ở trại trẻ mồ côi cũng có rất nhiều em bé bị bắt nạt trước khi được gửi đến.

Loại người này là đáng ghét nhất trên đời.

Bắt nạt người tàn tật, có gì mà đáng tự hào như vậy.

Vừa rồi cô không đáp trả là vì cô cũng vừa mới xuyên qua, chưa nắm bắt được tình hình, mọi việc đều không rõ.

Giờ mới hiểu ra, không đứng yên đó nữa, rút điện thoại trong túi ra, đầu tiên đứng trên cầu thang chụp lại cảnh trong phòng ăn tiếp đến bật chức cô ghi âm bước nhanh xuống lầu.